Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 503 - Lời tuấn nam nói mà không ai tin?



Chương 503: Lời tuấn nam nói mà không ai tin?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTâm tình Mạnh Tiêu cũng rất tệ.Nàng ta bị Lãnh Dược Xuyên lợi dụng, triệu tập những người cùng thế hệ tới nơi này, cho Hồng Mạch và Đoan Mộc Thiện có cơ hội tận diệt.Hồng Mạch là thủ phạm chính, nàng ta mặc dù bị lợi dụng, nhưng cũng không trốn thoát được quan hệ, thành đồng lõa, hại mọi người.Trong lòng nàng ta tràn ngập áy náy.Nàng ta nói với Khoái Hằng đứng bên cạnh: "Khoái công tử, là ta hại các ngươi."Khoái Hằng khẽ giật mình, không ngờ Mạnh Tiêu lại xin lỗi.Hắn ta lộ ra nụ cười khổ, lắc đầu, nói: "Không sao, cái này cũng không trách ngươi."Khoái Hằng khí độ nhã nhặn, không hổ là người đứng đầu Đông Châu.Hắn ta biết bọn Hồng Mạch lợi dụng Mạnh Tiêu, lợi dụng sự tín nhiệm của mọi người đối với Mạnh Tiêu, nhưng cũng không ai ngờ Hồng Mạch lại có kế hoạch phát rồ như vậy.Đối mặt với kết quả hiện tại, mặc dù hắn ta là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, hắn ta cũng không có bất kỳ cách nào.Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ kế sách mưu lược nào cũng vô dụng.Nguyên Anh và Kết Đan chênh lệch quá lớn, mặc dù bọn họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của Hồng Mạch và Đoan Mộc Thiện.Mạnh Tiêu cắn răng: "Lát nữa nếu đánh nhau, ta sẽ liều chết ngăn cản bọn họ, Khoái công tử, nhờ ngươi tận lực mang theo bọn họ chạy đi."Đây là biện pháp tốt nhất mà Mạnh Tiêu có thể nghĩ ra.Vì Ngọc Đỉnh Phái, nàng ta đã định là phải trả giá tính mạng của mình để chuộc tội.Trong lòng Khoái Hằng nổi lòng tôn kính, đây mới là bộ dáng mà Đại sư tỷ Ngọc Đỉnh Phái nên có.Nhưng mà lúc này bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: "Ngây thơ, đại trận tứ phẩm, các ngươi có thể xông ra ngoài sao?"Thanh âm lười biếng, vang lên không đúng lúc như thế, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy đáng giận.Trong lòng Mạnh Tiêu tràn ngập bi tráng, vừa quyết định liều chết một lần, kết quả giọng nói này vang lên, làm cho trong lòng nàng ta thêm vài phần tức giận.Nàng ta quay đầu nhìn, là tên mặc áo lam kia."Liên quan gì đến ngươi?" Mạnh Tiêu tức giận, sau khi đi đến đây, gặp phải người này, tất cả dường như đều trở nên không tốt.Nàng ta thở phì phò chỉ vào Lãnh Dược Xuyên, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi tự cầu phúc đi.""Không sai, tiểu tử, ngươi chuẩn bị chịu chết đi." Lãnh Dược Xuyên cười lạnh không thôi, nhìn Lữ Thiếu Khanh, giống như đang suy nghĩ nên ra tay từ đâu.Lữ Thiếu Khanh cũng không nhìn Lãnh Dược Xuyên, biểu thị rõ ý khinh miệt, hắn phát hiện bây giờ là một cơ hội tuyệt hảo.Hắn nói với Mạnh Tiêu: "Như vậy đi, Mạnh cô nương, ta giúp ngươi giải quyết chuyện nơi này, ngươi đồng ý với ta một chuyện thì như thế nào?""Ngươi?"Lữ Thiếu Khanh vừa nói ra lời này, mọi người đều muốn cười, âm thầm lắc đầu, mạnh miệng, nơi này có hai Nguyên Anh ở đây, ngươi định giải quyết như thế nào?Dựa vào cái miệng có thể làm tức chết người của ngươi sao? Sợ là sẽ bị người ta tát chết ấy chứ?Lãnh Dược Xuyên và Đoan Mộc Hiến giống như nghe được chuyện cười lớn: "Ha ha, tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?"Không ai coi trọng Lữ Thiếu Khanh, càng không ai để ý Lữ Thiếu Khanh.Tuổi trẻ, hơn nữa còn là thị vệ của Giả Tôn, có thể lợi hại bao nhiêu?Mạnh Tiêu lắc đầu, người này xem ra cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi, chỉ biết khoác lác.Khoái Hằng thậm chí nhìn cũng lười liếc Lữ Thiếu Khanh một cái.Hắn ta đã gặp qua rất nhiều tên ba hoa chích chòe.Thấy Mạnh Tiêu không thèm nhìn mình, Lữ Thiếu Khanh buồn bực, hắn sờ sờ mũi, hỏi Kế Ngôn: "Mẹ nó, ta giống kẻ lừa đảo sao? Tuấn nam như vậy mà nói không ai tin?"Kế Ngôn không nói lời nào, mà chỉ đứng dậy.Không ít người nhịn không được ồ một tiếng.Vừa rồi Kế Ngôn chơi trò ẩn thân, rất nhiều người không chú ý tới sự tồn tại của Kế Ngôn.Nhìn thấy Kế Ngôn tuấn dật bất phàm, áo trắng bồng bềnh, khí chất xuất chúng, khí chất đều tốt hơn so với bất kỳ người nào ở đây.Cho dù là Khoái Hằng, cũng cảm giác mình không bằng Kế Ngôn.Ánh mắt Kế Ngôn lạnh nhạt, biểu cảm lạnh lùng, đứng ra lại cho mọi người có một loại ảo giác, giống như một thanh lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ.Cho dù là Hồng Mạch và Đoan Mộc Thiện cũng nhịn không được nhìn Kế Ngôn vài lần, không nói đến khí chất quá mức xuất chúng, chỉ nhìn bộ dáng của Kế Ngôn cũng đã biết Kế Ngôn bất phàm.Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Vô Khưu kiếm sau lưng Kế Ngôn vang lên."Ong!"Hàn quang bắn ra bốn phía, phi kiếm ra khỏi vỏ, rơi vào trong tay Kế Ngôn.Tiếp theo một đợt khí tức sắc bén bộc phát từ trên người Kế Ngôn, như mặt trời trên bầu trời, phát ra hào quang chói mắt nhất, làm người ta không dám nhìn thẳng.Mọi người khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Kế Ngôn."Cái này, cái này...""Hắn, hắn ta là Nguyên Anh?"Nguyên Anh trẻ tuổi như vậy, kiềm chế tất cả bọn họ lại.Hồng Mạch và Đoan Mộc Thiện cũng lộ ra kinh ngạc, không nghĩ tới chỗ này lại cất giấu một đại năng Nguyên Anh."Tốt, tốt..."Hồng Mạch nhìn Kế Ngôn, sát ý nổi lên: "Ngươi không phải người Giả gia đúng không? Nguyên Anh trẻ tuổi như ngươi, không thể đi làm trưởng lão Giả gia được."Kế Ngôn phóng lên trời: "Đánh với ta một trận đi!"Hồng Mạch cảm nhận được khí cơ khóa chặt trên người mình, khinh miệt cười: "Không biết tự lượng sức mình."Ông ta có tư cách nói lời này, khí tức Kế Ngôn bộc phát ra tuy rằng cường hãn, nhưng đối với Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới tầng 5 như ông ta thì gần như không chịu nổi một kích.Cũng chỉ là tuổi tác của Kế Ngôn làm cho ông ta kinh ngạc một chút mà thôi."Không cần đi lên, ở chỗ này ta có thể thu thập ngươi."Hồng Mạch vung ra một chưởng với Kế Ngôn, tất cả mọi người ở chỗ này chợt cảm thấy hô hấp khó khăn, lực lượng mạnh mẽ làm cho bọn họ hoảng sợ không thôi.Trước lực lượng này thực lực của bọn họ nhỏ bé như kiến, không hề có tác dụng.Hồng Mạch mỉm cười không thôi, ông ta tràn ngập lòng tin đối với một chưởng này của mình, ông ta tin tưởng, Kế Ngôn cũng không phải là đối thủ của ông ta.Nhưng ngay sau đó, một vệt kiếm quang lóe lên, làm đôi mắt Hồng Mạch đau nhói, Hồng Mạch vội vàng đưa tay ngăn cản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận