Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1441: Gặp được người quen

Chương 1441: Gặp được người quenChương 1441: Gặp được người quen
Vừa ăn vừa nói chuyện?
Có chuyện gì để nói chứ?
Trò chuyện ta coi tiền như rác sao?
Giản Bắc tùy tiện ăn vài miếng rồi dừng lại, tiểu Bạch bên cạnh nhìn chằm chăm không nói hai lời, ngay cả mâm đồ ăn cũng đã bưng qua.
Thân là tu sĩ, ham muốn ăn uống không nhiều.
Giản Nam thì trực tiếp không ăn.
"Đại ca, ngươi nói đi, trò chuyện gì?"
"Tâm sự xem làm thế nào để muội muội ta đột phá à?”
Giản Bắc nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, hành động của Lữ Thiếu Khanh hắn ta nhìn mà không hiểu.
Đây là thuần túy tới ăn cơm sao?
"Không vội!" Lữ Thiếu Khanh cũng ăn một chút, cuối cùng lấy một mâm linh đậu ra đưa cho Giản Nam.
Ánh mắt Giản Nam có thêm một tia nhu hòa, tên này coi như cũng có chút phong độ thân sĩ, nhưng không nhiều.
Làm gì có ai tặng linh đậu cho nữ hài tử chứ?
Giản Nam khẽ lắc đầu, mặc dù là cải trang, nhưng vẫn phong tình ngàn vạn, vô cùng mê người, thanh âm êm dịu: "Ta không ăn."
"Ai bảo ngươi ăn?" Một câu nói của Lữ Thiếu Khanh khiến nhu hòa trong lòng Giản Nam tan thành mây khói.
"Giúp ta bóc vỏ, ta ăn!"
Giản Nam suýt chút nữa thì hất bàn, đập vỡ dĩa.
Coi ta là cái gì?
Người hầu hay nô lệ?
Ban nãy còn nghĩ ngươi là một nam nhân, không ngờ là một tiện nhân.
"Ê, ê, lời ngươi từng nói, đừng quên đấy"
Giản Nam nghe vậy, khí thế trì trệ, cuối cùng cắn răng, bất đắc dĩ bắt đâu lột linh đậu.
Lữ Thiếu Khanh còn đang trêu chọc: "Nhẹ chút thì có làm sao chứ? Xem ngươi bóp nát cả rồi kìa, lãng phí là xấu hổ lắm"
Trong lòng Giản Nam tràn đầy lửa giận.
"Rắc rắc!"
Một viên linh đậu bị bóp cho thịt nát xương tan. "Linh đậu của ta, nhẹ tay một chút cho tai"
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục la hét.
Giản Bắc ở bên cạnh đã cạn lời rồi.
Nhìn muội muội mình tức giận bất bình, lửa giận đã tràn khắp gương mặt, Giản Bắc cảm thấy mình đang nằm mơ.
Muội muội của mình thân phận gì?
Trước nay chỉ có người ta hầu hạ nàng ta chứ không hề có chuyện nàng ta hầu hạ người ta.
Tuy nhiên, nhìn thấy muội muội cưỡng chế lửa giận, đang lột linh đậu cho Lữ Thiếu Khanh.
"Đại ca, huynh như vậy không sao thật chứ?" Giản Bắc không kìm được mở miệng: "Chẳng lẽ là đang rèn luyện?"
"Không phải, đơn thuần lột chút linh đậu thôi, đừng suy nghĩ nhiều." "Đây gọi là chuyện hợp tình hợp lý sao?" Trong giọng nói Giản Nam mang theo lửa giận nồng đậm, lại một lần nữa bóp nát vài hạt linh đậu.
"Hợp lý." Lữ Thiếu Khanh đưa ra lý do: "Ca của ngươi gọi ta là đại ca, ta cũng coi như là ca của ngươi, lột chút linh đậu cho ca ca, vô cùng hợp lý."
"Tiếp tục lột, cẩn thận một chút, chớ lãng phí." Lữ Thiếu Khanh một lần nữa căn dặn, sau đó mở miệng hỏi Giản Bắc: "Bắc huynh, nói thử xem, sao ngươi và người Ngao gia lại không hợp nhau?"
Giản Bắc nghe vậy, bĩu môi, không vui lắm: "Chẳng có gì là không hợp cả, chỉ là nhìn cách làm việc của bọn hắn thấy khó chịu thôi."
"Thực lực yếu không nghiêm túc tu luyện thì thôi đi, chị dựa vào nữ nhân, ta xem thường hẳn từ tận đáy lòng." Giọng Giản Bắc không lớn nhưng toàn bộ đều truyền hết ra ngoài.
Rất nhanh liền có người xông vào: "Ta muốn xem xem là ai đang nói xấu đại ca ta?"
Ngữ khí bá đạo, không chút lưu tình trực tiếp xông tới.
Một nam nhân tuổi xấp xỉ trung niên đầu cạo sạch bóng, dáng hơi thấp, già nua mang theo hai người xông vào.
Sắc mặt ba người lạnh lẽo, khí thế hung hăng, dáng vẻ như tới cửa hỏi tội.
"A2?" Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy ba người lại ồ lên một tiếng.
Hắn nhìn thấy người quen cũ.
Sau khi nhìn thấy ba người tiến vào, Giản Bắc ngạc nhiên: "Ngao Thương?"
Người đến là một trong những hạch tâm của Ngao gia, Ngao Thương, đệ đệ của Ngao Đức, bên cạnh còn có hai huynh đệ khác.
Tộc nhân hệ thứ, Ngao Tuyển, còn một đệ đệ, cũng là Ngao Lương mà Lữ Thiếu Khanh trước đây từng đánh nhau.
Trước đó Ngao Lương là tộc nhân hệ thứ của Giản gia từng đi Tê Châu, vốn cho rằng là một chuyện tốt, kết quả bị thiệt lớn ở Tê Châu, suýt nữa thì không đủ lộ phí trở về.
Người khiến mình chịu thiệt kia, Ngao Lương vẫn chưa quên.
Hắn ta ở Trung Châu này nghẹn đến mức sắp nổ phổi, chờ cơ hội báo thù.
Kết quả, học viện Trung Châu khai giảng, rất nhiều người Tê Châu tới, duy chỉ có người Ngao Lương ngày nhớ đêm mong không tới.
Thời gian mấy năm trôi qua, Ngao Lương thầm tự an ủi bản thân, người khi dễ hắn ta chắc chắn đã chết cho nên mới không tới Trung Châu.
Lần này hắn ta đi theo ca ca của mình và Ngao Thương đến tửu lâu trong tộc để thư giãn một chút.
Nhưng vào lúc bọn hắn đang ăn uống vui vẻ thì bên cạnh đột nhiên có người đang nói xấu đại ca của bọn hắn.
Ở tửu lâu Ngao gia đi nói xấu đại ca dòng chính Ngao gia.
Ngao gia làm việc bá đạo, thân là thân đệ đệ Ngao Thương dĩ nhiên không thể chấp nhận việc có người dám nói xấu ca ca của mình.
Không nghe thấy thì cũng thôi đi, nghe thấy mà không ra mặt, mặt mũi Ngao gia coi như vứt đi rồi.
Ngao Lương đi theo tới, hắn ta cũng rất muốn xem thử, rốt cuộc là ai mà dám †o gan như vậy. Dám nói xấu Ngao Đức ở đây.
Thực lực của hắn ta không tính mạnh, đến bây giờ còn chưa bước vào Nguyên Anh kỳ, đi theo tới, đơn thuần chỉ để xem kịch.
Nhưng sau khi hẳn ta tới đây, vừa nhìn đã lập tức thấy kẻ mình ngày nhớ đêm mong, nằm mơ cũng muốn thu thập kia?
"Là ngươi?"
Ngao Lương lập tức nổi giận đùng đùng, hận không thể lập tức bổ nhào qua thu thập Lữ Thiếu Khanh.
"Đã lâu không gặp, rất nhớ mong." Lữ Thiếu Khanh vẫy vẫy tay với Ngao Lương, cười tủm tỉm chào hỏi, giáng vẻ giống như gặp được người quen cũ vậy.
"Ngươi quen à?" Ngao Thương nhíu mày, ánh mắt hung ác, nếu là bằng hữu của Ngao Lương thì ngay cả Ngao Lương hắn ta cũng thu thập.
Không ai có thể nói xấu Ngao gia trước mặt hắn ta, càng không thể có người được nói xấu đại ca hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận