Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 960. Phái một camera đi theo



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh u oán nhìn Đàm Linh, cố gắng châm chọc Đàm Linh: "Phải làm đến mức đó sao? Ngươi xem ta có chỗ nào giống người xấu cần phải nhìn chằm chằm như vậy không?"Đàm Linh ăn ngay nói thật: "Ta thấy ngươi chỗ nào cũng giống người xấu, mỗi một chỗ trên người ngươi đều giống người xấu, ngay cả hít vào thở ra cũng là tà ác."Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, vô cùng thất vọng: "Ta cho rằng chúng ta đã là bằng hữu, không ngờ cái nhìn của ngươi đối với ta lại là như vậy.""Thật làm cho người ta thất vọng." Lữ Thiếu Khanh khoát tay, thở dài một tiếng: "Thôi, thôi, từ biệt đi. Ta và ngươi không còn liên quan nữa, ta đi đây."Nhìn Lữ Thiếu Khanh xoay người rời đi, Đàm Linh ngây ngẩn cả người.Cái này tính là gì? Chia tay sao?Phi, tay còn chưa ngoắc đâu, tại sao lại nói là chia tay?"Ngươi muốn đi đâu?" Đàm Linh theo bản năng hỏi."Đi thôi, ta còn ở lại chỗ này làm gì? Tiếp tục bị ngươi coi là người xấu mà đối đãi sao? Ngươi không có một chút tin tưởng nào đối với ta cả, lòng ta lạnh ngắt rồi." Giọng Lữ Thiếu Khanh tràn ngập bi thương: "Hiện tại ta liền xuống núi, tự mình tìm một chỗ đi trị liệu sự đau lòng của ta, ngươi đừng đi theo ta. Ta và ngươi không còn quan hệ gì nữa."Nhìn bóng lưng Lữ Thiếu Khanh, nghe giọng nói bi thương của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Đàm Linh sinh ra một chút áy náy.Chẳng lẽ lời mình nói quá tổn thương người, làm cho hắn thương tâm thành như vậy sao?Đàm Linh đuổi theo, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngươi thật sự muốn xuống núi sao?""Nói nhảm, ta không muốn gặp ngươi, ngươi đừng đi theo ta." Lữ Thiếu Khanh bước nhanh hơn, giống như vô cùng ghét bỏ Đàm Linh.Trong lòng Đàm Linh càng thêm áy náy, mình làm hắn bị thương sao? Giọng nàng ta áy náy: "Được rồi, ngươi đi xuống đi, ngươi tự mình đi dạo ở Thánh Địa đi. Nhưng mà ngươi phải trả lại lệnh bài của sư phụ ta cho ta.""Làm gì?" Lữ Thiếu Khanh càng thêm bi phẫn: "Ngay cả cái này ngươi cũng muốn lấy về? Ngươi còn là người sao?"Đàm Linh nói: "Lệnh bài không được mang xuống núi."Lữ Thiếu Khanh biến sắc, vẻ mặt bi phẫn vừa rồi lập tức biến mất, nói với Đàm Linh: "Ngươi sắp xếp chỗ ở cho ta đi."Đàm Linh ngây ngốc nhìn Lữ Thiếu Khanh, nàng ta hiểu được.Phẫn nộ xông thẳng lên đầu: "Hỗn đản, vừa rồi là ngươi muốn mượn cơ hội bỏ rơi ta sao?"Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, phủ nhận: "Nào có, ngươi đừng tự mình đa tình."Nhìn Đàm Linh bị tức đến run rẩy cả người, Lữ Thiếu Khanh vội vàng nhắc nhở: "Đừng làm loạn nữa, nơi này là nơi ở của sư phụ ngươi, nếu ngươi hủy đi, sau này ngươi ăn nói với sư phụ ngươi thế nào đây?"Đàm Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh cười đê tiện, nàng ta rất có xúc động muốn lấy đàn dài ra giết chết Lữ Thiếu Khanh.Nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng nói không sai, trường cầm lục phẩm có uy lực quá lớn, nếu đánh nhau ở chỗ này, kiến trúc xung quanh nhất định sẽ gặp nạn.Người xấu hổ sẽ chính là sư phụ của nàng ta.Đàm Linh rất gian nan nhịn xuống xúc động muốn giết người, lạnh lùng cắn răng, đưa Lữ Thiếu Khanh đến một nơi đơn sơ hẻo lánh nhất.Vốn muốn nhục nhã Lữ Thiếu Khanh một phen, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại vô cùng hài lòng đối với chuyện này.Nơi này cách chỗ Nhuế trưởng lão rất xa, vô cùng thuận tiện cho hắn hành động.Nhìn Lữ Thiếu Khanh không có nửa điểm ghét bỏ mà chạy đến trên giường nằm xuống, Đàm Linh cũng không có nóng nảy.Nàng ta muốn gây chút phiền toái cho Lữ Thiếu Khanh, rất khó.Nàng ta dứt khoát xoay người rời đi, tìm một chỗ ở lại gần đó, khoảng cách không xa, nàng ta có tự tin, đến lúc đó nếu Lữ Thiếu Khanh chỉ hơi có chút gió thổi cỏ lay, nàng ta đều có thể phát hiện.Đợi đến khi Đàm Linh rời đi, Lữ Thiếu Khanh mở mắt, thở dài: "Phiền toái rồi."Đàm Linh đi theo bên người, hắn làm việc cũng khá phiền toái.Tính toán thời gian, tuyển chọn Thánh An còn một hai tháng nữa sẽ kết thúc.Trong khoảng thời gian này hắn nhất định phải tiến vào Tuyệt Phách Liệt Uyên một lần.Tuyển chọn ở Ma tộc chưa bao giờ là ai đến trước được trước, không có tình bạn trước và cạnh tranh sau.Tuyển chọn ở đây là máu chảy đầm đìa, người thua trận là phải trả giá bằng cả mạng sống.Mệnh giản của Tiêu Y bây giờ còn chưa có vấn đề gì.Thế nhưng theo thời gian trôi qua, cạnh tranh sẽ càng ngày càng kịch liệt, Tiêu Y chỉ có Trúc Cơ kỳ cũng sẽ càng ngày càng nguy hiểm.Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ nửa ngày, đá một cước vào con khỉ nhỏ bắt chước hắn nằm bên cạnh: "Đi sang một bên."Sau đó đi ra ngoài phòng bắt đầu kiểm tra xung quanh và bố trí trận pháp.Ở trên Thánh Sơn, Lữ Thiếu Khanh không cho con khỉ nhỏ ở trong rừng rậm, điều này khiến cho con khỉ nhỏ vô cùng nhàm chán, đúng lúc nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bố trí trận pháp, nó nhàn rỗi vô sự, liền đi theo bên cạnh nhìn thử.Nhìn trong chốc lát, nó cảm giác sống lưng phát lạnh, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh."Muốn học sao?"Con khỉ nhỏ lắc đầu."Không, ta cảm thấy ngươi muốn học, lại đây, đây là công thức cơ bản của trận pháp, hiện tại ngươi liền bắt đầu học cho ta, học không được ta liền thiến ngươi..."Con khỉ nhỏ há hốc mồm, ngươi coi ta là cái gì?Ta là khỉ mà, là khỉ ngốc trong miệng ngươi, súc sinh trong miệng người khác đấy.Ngươi bảo ta học trận pháp, ngươi xem bộ dáng giống khỉ của ta sẽ học nổi sao?Con khỉ nhỏ có chút sụp đổ, chủ nhân chạy đi tu luyện, ném nó cho đại ma đầu này, cuộc sống yên ổn không quá mấy ngày đã thành như vậy rồi sao?Con khỉ nhỏ nhìn quyển sách mà Lữ Thiếu Khanh đưa tới, nó vội vàng lắc đầu, kêu chi chi, tỏ vẻ mình xem không hiểu văn tự phía trên.Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, hắn đã sớm nghĩ kỹ rồi.Hắn lật tay một cái, xuyên giới bản xuất hiện trong tay, hắn nói với xuyên giới bản: "Bàn vỡ, dạy nó biết chữ, học được những thứ bên trên đi."Xuyên giới bản tốt xấu gì cũng là khí linh lục phẩm, làm lão sư dạy chữ là dư dả.Khí linh Giới cũng há hốc mồm, đây là xảy ra chuyện gì vậy?Đang yên đang lành lại phải dạy một con khỉ biết chữ? Đây là xem nó như nhi tử mà đối đãi sao? Hết chương 960.

Bạn cần đăng nhập để bình luận