Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 362 - Điểm Tinh Phái muốn mượn cơ hội này để vứt bỏ yêu nữ trong mắt mọi người?



Chương 362: Điểm Tinh Phái muốn mượn cơ hội này để vứt bỏ yêu nữ trong mắt mọi người?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhưng mà.Tiêu Y la hét nói: “Nhị sư huynh, huynh đã nói huynh sẽ mang theo ta tới chỗ Hiểu tỷ tỷ.”Trong lòng Tiêu Y nhảy nhót.Theo Nhị sư huynh ra ngoài sẽ không cần ở nơi này nữa.Bằng không, chờ Đại sư huynh xuất quan, vạn nhất mình còn chưa đột phá thì thảm rồi.Đi theo Nhị sư huynh nói không chừng Nhị sư huynh còn có thể giúp mình đột phá nữa, đến khi đó còn có cái để trả lời Đại sư huynh.“Muội muốn đi theo thì cứ theo đi, tiện đường muội có muốn về thăm nhà một chút không?”Lữ Thiếu Khanh hỏi vậy khiến hai mắt Tiêu Y sáng lên.“Có… có thể chứ?”Mặc dù Tiêu Y rời nhà còn chưa đầy một năm, mấy tháng trước cũng mới gặp phụ thân.Nhưng bảo có thể về nhà, nàng cầu còn không được.Ở đây nàng tiến bộ không tệ, trở về khoe khoang cũng hay.“Đến lúc đó tiện đường đi một chuyến cũng được.”Phương gia và Tiêu gia cùng một bướng, Tiêu gia còn gần Lăng Tiêu Phái hơn một chút.Lữ Thiếu Khanh vừa vặn nhân cơ hội này tới Tiêu gia một chuyến, xem có thể tìm hiểu chút tin tức nào liên quan tới tấm địa đồ bằng da thú kia không.Nếu có thể biết địa điểm cụ thể thì tốt hơn.Tiêu Y có được thứ mình muốn, bèn cười ha ha.Nàng nhìn qua Tuyên Vân Tâm, mới sực nhớ lại mục đích Tuyên Vân Tâm theo mình tới đây.Nàng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, Vân Tâm tỷ tỷ có chuyện muốn tìm huynh.”“À, hử?” Hắn liếc nhìn Tuyên Vân Tâm.“Nghĩ thông rồi sao? Muốn làm nha hoàn ở Thiên Ngự Phong này hả?”Phì. Ai muốn làm nha hoàn chứ!Tuyên Vân Tâm hít sâu một hơi rồi nói: “Thả cho ta rời đi!”Lữ Thiếu Khanh không có giật mình, ngày hôm qua, cuộc đối thoại giữa Tuyên Vân Tâm và Cận Hầu hắn đều nghe ở trong tai.Hắn rất tò mò, Tuyên Vân Tâm sẽ dùng lý do gì để thuyết phục hắn, nếu lý do không đủ, hắn cũng sẽ không đồng ý để Tuyên Vân Tâm rời đi.Nói đùa, đắc tội với ta còn muốn chạy sao?"Dựa vào cái gì?"Lữ Thiếu Khanh nhìn Tuyên Vân Tâm, cười híp mắt nói: "Ta không giết ngươi đã rất nể tình rồi, ngươi còn muốn được voi đòi tiên? Đắc tội với ta, vậy liền ngoan ngoãn ở Thiên Ngự Phong làm nha hoàn cả đời đi."Tuyên Vân Tâm biết Lữ Thiếu Khanh đang tức mình, ngày hôm qua song phương có khoảng thời gian phối hợp ăn ý trong chốc lát.Hơn nữa đêm qua sau khi biết được nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh muốn dồn nàng ta vào chỗ chết từ chỗ Tiêu Y, nàng ta cảm thấy mình nắm chắc sẽ thuyết phục được Lữ Thiếu Khanh.Tuyên Vân Tâm không có tức giận, tâm tình của nàng ta bình thản, thậm chí cố ý nhẹ giọng, dịu dàng nói: "Ta rời khỏi Thiên Ngự Phong, đi Trung Châu, có thể giúp ngươi tránh khỏi phiền toái của Điểm Tinh Phái."Sau khi nói xong, nàng ta bình tĩnh nhìn một bên mặt của Lữ Thiếu Khanh.Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, ánh sáng chiếu xuống sườn mặt Lữ Thiếu Khanh.Trong ánh mắt Tuyên Vân Tâm, Lữ Thiếu Khanh như vậy thoạt nhìn có vài phần đẹp trai.Nếu như tính cách không ác liệt như vậy, thì cũng là một trọc thế giai công tử.Nhưng mà, nhớ tới lời Tiêu Y nói đêm qua, tâm tình vất vả lắm mới bình tĩnh của Tuyên Vân Tâm lại nổi lên gợn sóng.Tên hỗn đản này, chiếm tiện nghi của ta, đoạt nhẫn trữ vật của ta, lại còn muốn giết người diệt khẩu!Thật sự hỗn đản muốn chết!Lữ Thiếu Khanh quay mặt lại, không hề bị lay động với lời của Tuyên Vân Tâm, hắn nói: "Chỉ là phiền toái, ta không sợ."Từ khi thăng chức Nguyên Anh, Lữ Thiếu Khanh đã tự tin hơn rất nhiều.Nguyên Anh của Điểm Tinh Phái tìm tới cửa, hắn đánh không lại, chẳng lẽ còn chạy không nổi sao?"Hơn nữa, giữ ngươi ở chỗ này, chờ những người khác tự đưa tới cửa, linh thạch ào ào tới, cũng rất vui vẻ."Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, hàm răng trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời.Nụ cười này trong lòng Tuyên Vân Tâm, đó là cực kỳ vô sỉ, đáng giận, rất có xúc động đấm một đấm vào mặt hắn.Bình tĩnh, bình tĩnh, Tuyên Vân Tâm nhắc nhở mình ở trong lòng, làm cho mình bình tĩnh lại, tức giận với tên hỗn đản này là không đáng.Sau khi hít sâu vài hơi, Tuyên Vân Tâm đè xuống lửa giận, cố gắng để cho mình bình tĩnh.Nàng ta cắn đôi môi đỏ mọng của mình, vô hình trung gia tăng rất nhiều hấp dẫn, nàng ta nói: "Bọn họ sẽ không phái người tới, Đại sư huynh chịu thiệt thòi ở trên tay ngươi, Điểm Tinh Phái sẽ không phái ai đến nữa. Trong mắt Đại sư huynh, ta đã là phản đồ, không đáng để gã tốn tâm tư nữa. Huống chi, ngươi còn là Nguyên Anh, gã còn tới làm gì?"Để cho Nguyên Anh của Điểm Tinh Phái đến? Nếu bị đánh chết thì tính là trách nhiệm của ai? Nguyên Anh đã chết, hai phái nhất định phải đánh nhau, đánh đến lưỡng bại câu thương, chẳng phải là vô ích tiện nghi cho người khác sao?Trong lòng Tuyên Vân Tâm ít nhiều mang theo bất đắc dĩ, mặc dù nàng ta là đệ tử thứ hai của Điểm Tinh Phái, nhưng trên thực tế, ở trong mắt cao tầng của Điểm Tinh Phái, đặc biệt là trong mắt phụ thân Cận Hầu, nàng ta chỉ là vật tư hữu của Cận Hầu.Cận Hầu có thể quyết định vận mệnh của nàng ta.Điểm Tinh Phái không thể vì nàng ta mà trả giá lớn.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, hồ nghi đánh giá Tuyên Vân Tâm một phen: "Vẫn là câu nói kia, nghe qua, địa vị của ngươi ở Điểm Tinh Phái cũng không được tốt lắm nhỉ? Đến Lăng Tiêu phái chúng ta đi, ta cam đoan sẽ không bắt nạt ngươi."Tuyên Vân Tâm tốt xấu gì cũng được xưng là đệ tử thứ hai của Điểm Tinh Phái, lại được xưng là người nhiều mưu trí, bị nhốt ở chỗ này, đợi mấy tháng Đại sư huynh mới khoan thai đến chậm.Đãi ngộ này còn không bằng đệ tử bình thường của các môn phái khác.Chẳng lẽ, Điểm Tinh Phái muốn mượn cơ hội này để vứt bỏ yêu nữ trong mắt mọi người?

Bạn cần đăng nhập để bình luận