Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 657 - Không bắt nàng vào xò xét, chẳng lẽ bắt muội đi hay sao?



Chương 657: Không bắt nàng vào xò xét, chẳng lẽ bắt muội đi hay sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÁnh mắt của Lữ Thiếu Khanh làm Tiêu Y không khỏi cười gượng, liên tục xua tay.Sau đó, nàng nhìn Úc Linh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hai mắt tràn ngập lửa giận, nhịn không được lo lắng: "Úc Linh tỷ tỷ phải làm sao bây giờ? Lỡ như, lỡ như…"Lỡ như luồng lực lượng đó xuất hiện lần nữa, mỹ nhân tuyệt sắc như Úc Linh tỷ tỷ sẽ hóa ra tro mất.Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh như thường, nhìn Úc Linh, điềm đạm nói: "Yên tâm, nếu ta đoán không sai thì chỉ có lúc đổi mùa mới nguy hiểm thôi, những lúc khác an toàn vô cùng."Tiêu Y vẫn rất là lo lắng: "Lỡ như huynh đoán sai rồi thì sao?""Đoán sai, thì nàng ta chết chứ sao." Lữ Thiếu Khanh cảm thấy khó hiểu hơn nữa, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không biết?Hắn nhất định phải tiến vào ốc đảo thần bí này, nhưng lực lượng quỷ dị đó làm hắn kiêng kị không thôi.Lấy Tiểu Bạch ra làm thí nghiệm chưa chắc có thể chứng minh suy đoán của hắn.Chỉ có lấy người ra làm thí nghiệm mới có thể đạt được kết quả chính xác.Chọn người, trừ Úc Linh có còn ai khác đâu?Dù sao cũng không thể vứt sư muội ngu xuẩn vào đó được."Nhưng mà, nhưng mà…""Không có nhưng nhị gì hết." Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nhìn Úc Linh, không có tí ti dao động: "Đừng quên, nàng là Ma tộc, còn muốn giết nàng.""Không giết nàng, để cho nàng đi theo, đã là nể mặt ngươi rồi, chẳng thế thì, hừ…"Cuối cùng Tiêu Y cũng im miệng.Nàng có thể hiểu được cách làm của Nhị sư huynh.Với hắn mà nói, Úc Linh cũng là một mối nguy hiểm.Dựa theo tính cách của Nhị sư huynh, hắn sẽ bóp chết bất cứ nguy hiểm nào từ trong trứng nước.Quá một hồi lâu, Úc Linh vẫn chưa thoát khỏi cấm chế, không cử động được.Tiêu Y lại hỏi: "Nhị sư huynh, chẳng lẽ, huynh thật sự muốn nhân cơ hội này giết Úc Linh tỷ tỷ sao?"Lữ Thiếu Khanh cảm thấy chẳng sao: "Đúng vậy, giết chết cô nàng này, cũng là vì Nhân tộc thôi."Ba canh giờ nhanh chóng trôi qua, Úc Linh nằm trong ốc đảo vẫn chưa động đậy được.Dù cho nàng có dùng hết sức mình, cũng không thể phá được cấm chế của Lữ Thiếu Khanh với mình.Theo thời gian trôi qua, nàng cảm thấy nguy hiểm đang không ngừng đến gần.Những bông tuyết bay từ bầu trời xuống dần dần thưa thớt, gió lạnh vù vù từ từ nhỏ đi, nhiệt độ lạnh lẽo từ từ lên cao.Không khí bắt đầu ướt át, tuyết trắng bắt đầu hòa tan, cây khô bắt đầu nảy mầm.Mùa đông giá rét sắp qua đi, mùa xuân sắp sửa bước tới.Ba canh giờ đã đến, mùa trong ốc đảo bắt đầu thay đổiBỗng nhiên, tóc gáy trên người Úc Linh dựng đứng lên, giống như nàng đang không ngừng đến gần vách núi, bên dưới là vực sâu vạn trượng, mà nàng mãi vẫn không ngừng bước chân.Lúc nàng ta sắp rơi vào trong vực sâu, cơ thể Úc Linh chợt nhẹ nhàng, lực lượng đang cầm tù nàng đã biến mất, nàng đã khôi phục.Úc Linh không lãng phí thời gian, nàng tức khắc bùng nổ, nhanh chóng chạy ra ngoài như một con báo, thân hình của nàng hóa thành tia chớp màu đen, nhanh chóng xẹt qua ốc đảo.Rốt cục, lúc màu trắng trong ốc đảo biến thành màu xanh lục, nàng lao ra từ trong ốc đảo.Một lực lượng kì quái, khủng khiếp, khó có thể hình dung theo ngay sau lưng nàng, tức thì tràn ngập cả ốc đảo.Úc Linh bước ra khỏi ốc đảo, luồng lực lượng kia gần như chạm vào lưng của nàng.Một lọn tóc của nàng trở thành tro tàn trong nháy mắt, Úc Linh sợ tới mức cơ thể run rẩy, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng.Nhưng may quá, nàng đã thoát rồi.Sắc mặt Úc Linh trắng bệch, nàng quay đầu nhìn ốc đảo xuân ý dạt dào, tràn đầy sức sống, vẻ hoảng sợ chưa rút khỏi khuôn mặt.Chỉ một chút nữa thôi là nàng sẽ bị cổ lực lượng đó cắn nuốt, hóa thành tro tàn.Sau khi trốn thoát, Úc Linh thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt rơi trên người Lữ Thiếu Khanh."Khốn, khốn nạn!"Úc Linh phẫn nộ, trường thương xuất hiện trong tay, đâm thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.Nàng đang trong cơn giận ngút trời, toàn lực xuất thủ, linh lực cường đại bùng nổ, làm cho Tiêu Y đang định bước lên an ủi Úc Linh một phen sợ hãi kêu lên, ôm Tiểu Bạch vội vàng chạy trốn.Đánh đi, đánh một trận xả giận là được.Có câu nói như thế nào nhỉ? À, là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.Tiêu Y ôm Tiểu Bạch trốn sang bên cạnh, hai mắt nheo lại, vui vẻ cực kỳ.Nàng biết Lữ Thiếu Khanh không phải thật lòng muốn giết Úc Linh.Nếu không, hắn sẽ không có Úc Linh trốn thoát vào thời khắc quyết định.Thực lực Úc Linh kém xa Lữ Thiếu Khanh, mặc dù có cơn phẫn nộ giúp sức, sức chiến đấu tăng mạnh, cũng không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh ứng phó thành thạo: "Mẹ kiếp, làm gì thế?""Cứ động một tí là dùng thương chọc người, Ma tộc các ngươi thích đánh nhau như vậy sao?""Đồ khốn, đi chết đi." Úc Linh phẫn nộ gầm thét, ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt hừng hực trong mắt, chỉ bực vì thực lực của mình không đủ, không thể chọc ra mấy trăm lỗ thủng trên người Lữ Thiếu Khanh.Thật là đáng ghét.Dám lấy ta ra dò đường.Vì sao ngươi không lấy con hổ trắng đó?Hóa ra trong lòng ngươi ta còn không bằng một con hổ con?Việc hôm nay không thể để yên."Thôi đi." Lữ Thiếu Khanh không phản kích, chỉ né tránh, nói với Úc Linh: "Một vừa hai phải thôi.""Ngươi không phải trẻ con, đừng có làm như mình còn là một đứa trẻ. Ngươi cũng không muốn ta gọi ngươi là đồ hẹp hòi đúng không?"Úc Linh tức giận hơn nữa, hoàn toàn điên cuồng.Xem ta có đâm chết tên khốn nhà ngươi hay không."Hôm nay mà không giết ngươi, ngươi chính là gia gia của ta."Lữ Thiếu Khanh thấy Úc Linh điên rồi, không nói hai lời chạy luôn vào trong ốc đảo, hô to với Úc Linh: "Vào đây, ngươi vào ta xem nào!"Cơ thể Úc Linh cứng đờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận