Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 798 - Đến Đông Tế



Chương 798: Đến Đông TếNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐây là thứ được sư phụ mua lại.Rất hữu ích trong việc theo dõi đồ đệ.Lữ Thiếu Khanh chưa dùng bao giờ, Kế Ngôn có dùng vài lần.Nhưng mà Kế Ngôn cũng không biết tại sao lại thế này.Trong lúc nhất thời, hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhìn nhau không nói gì."Giờ sao? Hay là quay về đi?" Lữ Thiếu Khanh đề nghị: "Tới lúc đó đốt cho nàng nhiều tiền giấy thắp nhiều nến vào, được không?"Gương mặt Kế Ngôn không biểu cảm gì: "Cũng được, tới lúc đó đệ tự đi mà nói với sư phụ và Tiêu sư bá.""Đúng là cổ hủ, đùa một tí cũng không được à?" Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ sư huynh không có khiếu hài hước."Ngươi nói đi, giờ phải làm sao?"Kế Ngôn cũng không có biện pháp nào tốt.Điều duy nhất có thể chắc chắn bây giờ chính là Tiêu Y đang ở Đông Tế, nhưng cụ thể là ở đâu thì lại không biết.Cho dù Đông Tế là khu vực nhỏ nhất trong bốn khu vực ở Hàn Tinh, nhưng nơi này cũng có mấy nghìn toà thành trì, dân số hơn trăm triệu.Nếu tìm từng thành trì một, hai người bọn họ có tìm mệt chết e là cũng chưa tìm được Tiêu Y.Huống chi, Tiêu Y có tay có chân, nàng sẽ chạy khắp nơi.Tìm nàng ở nơi Đông Tế này còn khó hơn mò kim đáy bể.Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi lắm mưu nhiều kế, mau nghĩ cách đi."Xét về vụ nghĩ cách, Lữ Thiếu Khanh giỏi hơn hắn ta."Không có." Lữ Thiếu Khanh lười nghĩ, nghĩ cách thì sẽ đau đầu: "Hay là chúng ta cứ ở đây chờ đi, để sư muội tự đến tìm chúng ta.""Dù sao sư muội cũng mười tám sắp mười chín tuổi, trưởng thành rồi. Đợi nàng chơi chán thì sẽ đến tìm chúng ta thôi."Vẻ mặt Kế Ngôn hơi thay đổi: "Cách hay.""Hả?" Lữ Thiếu Khanh không phản ứng kịp: "Cách gì hay? Ngươi có cách hay à?"Kế Ngôn gật đầu: "Có cách rồi.""Cách gì?" Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn xin chỉ bảo: "Nói ra đi, để ta xem ngươi có kế sách đi vào lòng đất nào."Kế Ngôn không đáp mà chỉ mỉm cười, sau đó xoay người bay thẳng về phía trung tâm thành trì."Này, ngươi muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh vội vã bám theo, trong lòng có dự cảm không lành."Khốn kiếp, nói gì đi chứ, đừng có giả câm với ta."Kế Ngôn trực tiếp bay về phía trung tâm, mà nơi ấy chính là phủ thành chủ của thành Tam Vũ."Làm gì đấy?"Dự cảm bất ổn trong lòng Lữ Thiếu Khanh càng thêm mãnh liệt.Kế Ngôn khẽ mỉm cười, bỗng nhiên hắn rút Vô Khưu Kiếm ra, một luồng kiếm ý xông thẳng tới chân trời.Lòng người thành Tam Vũ đột nhiên run lên, giống như bị vô số kim châm, da gà toàn thân nổi hết lên.Giờ Lữ Thiếu Khanh đã biết Kế Ngôn muốn làm gì.Hắn tức nghiến răng, hận không thể húc chết Kế Ngôn tại đây."Tức chết mất."Trông thấy bên trong phủ thành chủ có người xông ra, Lữ Thiếu Khanh vụt một cái chạy sang chỗ khác.Tiểu Viên Hầu cũng rất thông minh, dường như là kéo quần áo Lữ Thiếu Khanh bám theo bên cạnh hắn.Lữ Thiếu Khanh chạy vào trong một tửu lâu ở phía dưới, đập đầu vào cột.Sao ta lại dây vào một đại sư huynh như thế này cơ chứ?Ngươi muốn làm loại chuyện này thì nói với ta một tiếng, có chết được không?Tới chỗ này còn chưa nghe ngóng được gì hẳn hoi, ngay cả thành chủ nơi đây là nam hay nữ ngươi cũng không biết mà đã đến tận nơi rước phiền toái.Muốn chết cũng không đến mức ấy chứ.Lữ Thiếu Khanh bực dọc đụng cột.Mặc dù nghe nói cảnh giới Hoá Thần đều tập trung ở Thánh Địa, nhưng hiện giờ Nguyên Anh hậu kỳ cũng có thể uy hiếp hai người họ.Nếu như đột nhiên xuất hiện tám hay mười tên Nguyên Anh hậu kỳ, hai người bọn họ muốn trốn cũng không trốn nổi.Hành động này của Kế Ngôn gây nên rối loạn trong thành Tam Vũ."Hừ, không biết sống chết, dám ở thành Tam Vũ vung kiếm."Lữ Thiếu Khanh đụng cột trước cửa đột nhiên nghe thấy trên tầng hai có người cười lạnh.Con người đảo một vòng, vội vàng chạy lên tầng hai.Trên tầng hai, vài tên công tử tiểu thư trẻ tuổi tụ tập trong một gian.Cầm đầu là một thanh niên mặc đồ trắng, dung mạo tuấn lãng, mặc dù là người Thánh tộc nhưng lại có làn da trắng nõn khiến nữ giới ngưỡng mộ không ngớt.Hắn ta đứng bên cửa sổ, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Kế Ngôn trên trời, khinh miệt cười lạnh: "Tự tìm cái chết."Tiếp đấy, hắn ta quay đầu hỏi: "Phải không, Miêu Á muội muội?"Trong mắt hắn ta ánh lên cái nhìn nóng bỏng.Một cô gái mặc trang phục xanh biếc ngồi ở trên bàn, mái tóc dài được búi lên một cách tùy ý, vấn trên đỉnh đầu.Mặc dù nàng ta có làn da màu mạch nhưng cũng không thể che lấp vẻ ngoài xinh đẹp.So với những cô nương đang có mặt tại đây, nàng ta là người đẹp nhất.Có điều trên mặt nàng ta lại lộ ra vài phần buồn bực, còn chẳng thèm ngó ngàng đến động tĩnh bên ngoài, chỉ tự mình uống rượu.Tất cả mọi người đều chen nhau bên cửa sổ, nhìn Kế Ngôn bên ngoài."Câu Tô công tử nói chí phải, đến thành Tam Vũ gây chuyện, đúng là tự tìm đường chết.""Chính xác, chắc chắn là man tử từ Nam Hoang bên kia tới, không biết trời cao đất rộng.""Có khi là từ Bắc Mạc hay Tây Cực đến cũng nên. Nhưng bất kể tới từ đâu, đều là tên nhà quê.""Ta lại muốn xem thử tên này có tài cán gì, dám đến đây gây chuyện."Lữ Thiếu Khanh lên tầng hai thì nghe được đám công tử này đang thảo luận ầm ĩ.Ý tứ lộ ra từ giọng điệu chính là, thành Tam Vũ rất mạnh, Kế Ngôn tới gây chuyện chết chắc.Lữ Thiếu Khanh nghe mà hết hồn hết vía, trông đáng sợ quá đi à.Phải làm sao đây?Thôi vậy, vẫn nên tìm mấy tên công tử kia hỏi cho rõ ràng, có gì còn đề phòng.Ừm, lát nữa khách khí thôi, không chấp nhặt với cái đám này.Haiz, vì đại sư huynh không đầu óc, ta làm sư đệ đành chịu thiệt tí vậy.Có điều Lữ Thiếu Khanh vừa dẫn theo Tiểu Viên Hầu bước lên tầng hai, còn chưa kịp nói chuyện, có người phát hiện ra hắn, lập tức hô to: "Đâu ra cái tên có mắt như mù này vậy?""Tầng hai cấm phế vật và khỉ lên đây."Câu Tô cũng trông thấy Lữ Thiếu Khanh, bất mãn hừ một tiếng: "Cái tên có mắt như mù, đánh gãy hai chân hắn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận