Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 880 - Quá đẹp trai cũng phiền phức



Chương 880: Quá đẹp trai cũng phiền phứcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh tức giận bất bình: "Nha đầu ngươi, hắn rốt cuộc có cái gì tốt chứ?"Sắc mặt Thời Cơ không nhịn được đỏ lên, may mắn màu da lúa mì của nàng ta đã giúp nàng ta che giấu, không để Đàm Linh nhìn ra chỗ nào không thích hợp."Trương Chính đại nhân rất lợi hại, ngươi xem, đệ đệ cũng nhờ thế mà đột phá..."Lữ Thiếu Khanh tìm được Kế Ngôn, dồn dập nói: "Chúng ta chạy thôi."Kế Ngôn thu hồi tầm mắt nhìn lên bầu trời, kinh ngạc nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thở phì phò nói: "Lão già Thánh Địa kia thật không phải thứ gì tốt. Chuyện của đám tiểu bối mà lại có thể xen vào, thật không biết xấu hổ."Kế Ngôn càng thêm tò mò: "Đệ cướp của ai sao?""Ăn cướp cái rắm." Lữ Thiếu Khanh mắng: "Ta chỉ muốn kiếm chút linh thạch từ đôi long phượng thai kia. Hai người bọn họ chỉ cần tâm cảnh vượt qua kiểm tra là có thể đột phá. Ta đã nghĩ, dù sao không tranh thủ kiếm tiền thì phí, kiếm chút linh thạch để tiêu xài chút, tranh thủ tìm cả cu li giúp khỉ ngốc."Con khỉ nhỏ ở bên cạnh nước mắt lưng tròng, ta cảm ơn cả nhà ngươi.Lữ Thiếu Khanh mãnh liệt kể khổ với Kế Ngôn."Đầu năm nay, linh thạch thật không dễ kiếm, không phải chỉ là một lần đột phá nho nhỏ thôi sao? Lý nãi nãi, lão gia hỏa kia cho ta một loại cảm giác nguy hiểm.""Rất mạnh sao?" Ánh mắt Kế Ngôn sáng lên, ý chí chiến đấu dấy lên."Đồ sư huynh này, chú ý sai chỗ rồi." Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Ít nhất là Hóa Thần kỳ trở lên, một cái tát sẽ đập chết huynh đấy."Kế Ngôn tràn đầy lòng tin: "Hóa Thần kỳ mà thôi, đánh không lại, nhưng cũng không đến mức chết."Sau khi hắn ta đi tới Hàn Tinh thì tiến bộ thần tốc, bội kiếm bổn mạng còn sinh ra kiếm linh, thực lực tăng vọt.Hiện tại cho dù đối thủ là Nguyên Anh hậu kỳ, cũng có thể có cơ hội đánh thắng.Chỉ là Hóa Thần kỳ vẫn đánh không lại, nhưng muốn chạy trốn thì vẫn có lòng tin.Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: "Vậy huynh đi đi, đi tặng đầu mình đi, ngày lễ ngày tết ta tuyệt đối sẽ không đốt nến nguyên bảo cho huynh."Sau đó hắn nói ra nguyên nhân lo lắng của mình: "Ta cảm thấy lão già kia dường như biết chúng ta."Phù Doãn nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh thì ngạc nhiên, Lữ Thiếu Khanh không nhìn lầm.Còn có cả một tiếng kinh nghi kia, Lữ Thiếu Khanh cũng nghe được.Điều này khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh hoài nghi Phù Doãn có thể đã gặp hắn.Kế Ngôn lại cảm thấy không có khả năng: "Không phải đệ đã nói sao? Lúc chúng ta ở Yến Châu, nơi này chỉ có thể biết đại khái một ít tình huống, cũng không thể biết được hình dạng của chúng ta."Lữ Thiếu Khanh cũng buồn bực, Thánh Địa bên này không nên có người biết hình dạng và thân phận của bọn họ mới đúng.Càng không có khả năng có người biết bọn họ.Lữ Thiếu Khanh nghĩ tới nghĩ lui, suy đoán nó: “Huynh giết người Kiếm gia ở Tây Cực..."Nhưng mà cuối cùng lại lắc đầu, suy đoán này không được thành lập.Trước khi đi tới Thánh Địa, Lữ Thiếu Khanh từng cực lực yêu cầu Kế Ngôn cải trang hình dạng của mình.Cho dù bên Tây Cực có bức họa Kế Ngôn truyền đến Thánh Địa thì cũng không nhận ra Kế Ngôn xuất hiện ở đây.Chính là bởi vì hai người không lo lắng Thánh Địa bên này sẽ biết được thân phận của bọn họ, cho nên Lữ Thiếu Khanh mới dám nghênh ngang đến Thánh Địa.Hiện tại xuất hiện một Phù Doãn dường như quen biết hắn, khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh rất bất an.Nơi này là hang ổ Thánh Địa, toàn bộ Hóa Thần của Hàn Tinh đều tập trung ở nơi này.Càng không cần phải nói đến việc còn có tên Thánh Chủ cảnh giới Luyện Hư tồn tại.Một khi thân phận bại lộ, hắn và Kế Ngôn trốn không thể trốn, thậm chí ngay cả chết cũng khó.Lữ Thiếu Khanh rất ưu thương: "Mẹ nó, lớn lên quá đẹp trai cũng là một loại sai lầm. Đều đã cố gắng khiêm tốn rồi mà bản thân vẫn tỏa ra quang mang vạn trượng, thật sự quá khó khăn."Đối với lo lắng của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn lại không cho là đúng: "Cho dù biết thì sao? Cùng lắm thì đánh một trận."Lữ Thiếu Khanh buồn rầu không thôi, lo lắng muốn chết: "Huynh muốn chết thì tự đi đi, đừng kéo ta.""Đi thôi, đi ngay bây giờ." Lữ Thiếu Khanh hận không thể chạy thật xa.Tranh thủ lúc người khác không chú ý, Phù Doãn còn đang nhìn Thời Liêu độ kiếp, chạy được bao xa liền chạy bấy xa."Mặc kệ sư muội sao?" Kế Ngôn vô cùng bình tĩnh.Lữ Thiếu Khanh vô cùng rối rắm."Chạy cái gì mà chạy." Kế Ngôn nhìn rất thoáng: "Nếu như thân phận của chúng ta bị nhìn thấu, với thực lực của ông ta sẽ dễ dàng để cho chúng ta chạy đi sao? Hoảng cái gì?"Kế Ngôn rời khỏi nơi này, đi tìm một nơi chuẩn bị tu luyện, đồng thời còn không quên khinh bỉ sư đệ của mình một chút: "Chuyện có bao lớn chứ?""Khốn kiếp." Lữ Thiếu Khanh thấy Kế Ngôn thờ ơ, cũng hết cách, mắng chửi đĩnh đạc với bóng lưng Kế Ngôn: "Đến lúc đó đánh nhau, huynh cản, ta sẽ chạy trước."Sau đó nhảy lên một thân cây, nằm ở trên cành cây, phải suy nghĩ thật kỹ kế tiếp nên làm như thế nào.Độ kiếp của Thời Liêu rất nhanh kết thúc, đến giữa trưa ngày hôm sau, dường như là đang củng cố cảnh giới.Phù Doãn cũng mang theo hai đồ đệ tới.Lữ Thiếu Khanh rất muốn chạy trốn, nhưng cũng đúng như Kế Ngôn đã nói, nếu Phù Doãn muốn tìm hắn, trốn đi đâu cũng vô dụng."Tiểu tử kia, ta tới để cảm tạ ngươi..."Phù Doãn rất vui vẻ cười ha ha, đầu tóc bạc phơ, phóng khoáng khí phách.Trong mắt Lữ Thiếu Khanh hiện lên một tia kiêng kỵ, Phù Doãn cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm.Không đơn thuần là bởi vì thực lực của Phù Doãn, phần nhiều là do hắn nhìn không thấu Phù Doãn trước mắt, ông ta giống như đang đeo một cái mặt nạ vậy.Phù Doãn hiện tại thoạt nhìn phóng khoáng khí phách, nhưng Lữ Thiếu Khanh dám khẳng định, đây tuyệt đối là mặt ngoài, bộ mặt chân chính thì không ai biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận