Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1994

Chương 1994Chương 1994
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Nhưng một khắc sau, khí tức đáng sợ lại cuốn tới.
Dường như thiên địa sơ khai, tất cả mọi thú đầu sinh lòng sợ hãi.
Dường như bọn họ thấy được, trong bóng tối vô tận, một vòng ánh sáng vượt thời không mà đến, tỏa sáng chói mắt, xé tan bóng đêm, khai thiên tích địa.
Khí tức đáng sợ bộc phát, tất cả các thú ở đây đầu là Luyện Hư kỳ mà lại có kẻ nôn ra máu.
Tất cả các thú đều biến sắc: “Quy tắc?”
Rất nhiều thú chấn kinh mãnh liệt.
Sau đó, thì phát điên lên. Hắn ta là người thật sao? Đây là thứ mà người ở cảnh giới này có thể lĩnh ngộ được sao?
Liễu Xích và Hung Trừ còn tốt một chút, dù sao thì bọn họ cũng từng thấy rồi.
Nhưng thấy nhiều đồng đạo chấn kinh như nhà quê mới gặp sự đời như vậy, không hiểu sao họ lại thấy dễ chịu. Ôi chao, phản ứng như thế mới là tự nhiên.
Mặc Họa lao xuống như con quạ vừa phát hiện con mồi, vốn định bổ cho Kế Ngôn hoàn toàn vỡ nát, khiến cho hắn ta chỉ còn lại cặn bã. Nhưng một kiếm này Kế Ngôn bổ ra khiến cho hắn ta kinh dị.
Lông vũ màu đen lập tức dựng thẳng, hắn ta liều mạng giang rộng hai cánh muốn thắng gấp.
Nhưng tốc độ lao xuống quá nhanh, khi phanh được thì một kiếm kia đã giết tới trước mặt hắn ta.
Theo bẳn năng, Mặc Họa chỉ có thể giơ cánh ra phía trước ngắn cản.
“AI”
Trong kiếm quang chói mắt, tiếng kêu thảm thiết của Mặc HỌa vang lên.
Khi kiếm quang biến mất, các thú lập tức nhìn sang, ai nấy đều hít sâu một hơi.
Kim Ô Thần Nha che khuất cả bầu trời đã bị chém thành hai khúc, máu thịt trôi nổi giữa trời.
Mặc Họa bị chém thành hai khúc không nhúc nhích được, dường như đã chất.
Kế Ngôn thu kiếm đứng đó, nhìn Mặc Họa một chút rồi tự nhắm mắt lại.
Hắn ta muốn làm gì?
Trong lòng mọi người đầu thắc mắc.
Một khắc sau, khí tức của Kế Ngôn lại lăn lộn, tăng vọt, không ngừng kéo lên, tựa như một tòa núi lửa sắp bộc phát.
Ta đil
Chúng thú thất kinh! Vào lúc này lại chọn đột phá. Nghĩ gì thế?
“Hắn ta... hắn ta muốn làm gì?”
“Hắn ta điên rồi sao?”
“Hắn ta không coi Mặc Họa chết rồi chứ?”
“Trời ạ, hắn ta có ngốc hay không?”
“Ha ha, muốn chết!”
Dù Mặc Họa đã bị chém thành hai nửa nhưng thú ở đây đầu là Luyện Hư kỳ, đương nhiên đầu biết sinh mệnh lực của Luyện Hư kỳ mạnh cỡ nào.
Đừng nói là bị chém thành hai khúc, dù có bị chặt làm vô số mảnh, vẫn có thể phục sinh tại chỗ.
Một kiếm vừa rồi của Kế Ngôn tuy lợi hại nhưng không tiếp tục đánh nữa, căn bản sẽ không giết được Mặc Họa.
Quả nhiên, thân thể Mặc Họa bỗng nhiên tỏa ra màn sương đen, sương đen quấn quýt lấy nhau, lực kéo cực mạnh nhanh chóng khép kín hai mảnh thân thể của Mặc Họa lại, khôi phục nguyên dạng. Khí tức của Mặc Họa lại hiển hiện, hắn ta mở to hai mắt, bạo ngược lóe lên.
“Đáng chết!”
Âm thanh quanh quẩn, vang vọng chân trời: “Sâu kiến mà dám làm thế?”
Bị một kiếm của Kế Ngôn chém lam hai đã đủ sỉ nhục rồi, giờ hắn ta còn dám đột phá ngay trước mặt mình, không coi mình ra gì.
Thân là Xương Thần đại danh đỉnh đỉnh, hắn ta đã bao giờ phải chịu uất ức thế này đâu? Đây không phải là vung tay vả vào mặt hắn ta, mà là dùng chân dâm lên cứt chó sau đó lại dầm mạnh lên mặt hắn ta mà chà đạp.
Sương đen ngập trời lại xuất hiện.
Lần này, màn sương đen không giống như lần trước, nó đi tới đâu, toàn bộ biến mất tới đó.
Cương phong vù vù bị nuốt chứng, thi thoảng có sao chết trên trời rơi vào cũng bị cuốn vào trong đó, hết thảy đầu không còn tồn tại nữa. Cương phong to lớn lại xuất hiện khu vực chân không. Thân thể Mặc Họa ẩn hiện trong màn sương, giọng nói của hắn ta từ trong đó vọng ra: “Ta muốn nuốt chửng ngươi, khiến cho ngươi vĩnh thế không được siêu sinh.” Giọng nói đầy oán hận khiến cho các thú không nhịn được mà rùng mình một cái.
Cho dù là mấy người Liễu Xích cũng vậy.
Liễu Xích nghiêm túc nói: “Chỉ là một phân thần đã kinh khủng thế rồi, không dám tưởng tượng Xương Thần mạnh cỡ nào nữa.”
Hung Trừ cắn răng: “Ghê tởm, không biết tiểu tử kia nghĩ thế nào.”
Toàn Phụng Nhật cười lạnh, tiếng cười không giấu được sự đắc ý trên nỗi đau của người khác: “Ha ha, muốn chất.”
“Tưởng mình là vô địch sao?” “Để ta xem ai sẽ đi cứu hắn ta.”
Dù là Vương Mâu, Nguyên Bá, hay Hồ Xá, ba vị tộc trưởng tấu thú tộc đều lạnh nhạt không định ra tay.
Bên phi cầm tộc, Ma Lãnh Du cũng không định ra tay, lý do đưa ra rất đơn giản: “Giờ ta qua đó cũng không kịp.”
Chủ yếu là Kế Ngôn quá đột ngột, đột phá luôn ở đây. Bên kia Mặc Họa cũng nhanh chóng phản công, thời gian quá gấp, không có cách nào. Hung Trừ nhíu mày, nhìn khắp một vòng, vẫn không thấy bóng Lữ Thiếu Khanh đầu.
Hắn ta kinh ngạc hỏi: “Tiểu tử hỗn đản kia đi đâu rồi?”
Tới lúc này các thú mới biết Lữ Thiếu Khanh đã biến mất từ lúc nào, như thế nào, không một ai chú ý. Toàn Phụng Nhật không nhịn được lại cười lạnh: “Ha ha, không phải bị dọa cho phải chạy trốn chứ?”
Toàn Phụng Nhật vừa dứt lời, phía xa, một con chim thần màu đỏ từ trên trời giáng xuống, lao vào trong màn sương đen.
“A”
Như thần điêu hàng thế, vô số ngon lửa nuốt trời thiêu đất bốc lên, màn sương đen ngập trời lập tức tiêu tán, Mặc Họa kêu lên thảm thiết. Song song với đó còn có tiếng Lữ Thiếu Khanh mắng: “Huynh có thể sửa cái tật xấu này của mình một chút không?”
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ xuát hiện giữa không trung, chém cho Mặc Họa một kiếm.
Kiếm quang mềm mại như chim thần bao phủ lấy Mặc Họa, chờ khi kiếm quang biến mất thì thân thể Mặc Họa đã thủng cả trăm ngàn lỗ.
Càng đáng sợ hơn là, màn sương màu đen bao phủ xung quanh hắn ta như hơi ước gặp mặt trời, lập tức bốc hơi tiêu tán.
Dường như màn sương màu đen bị tiêu tan khiến cho Mặc Họa bị đả kích thật nặng. Thật lâu cũng không phản ứng lại được.
Lữ Thiếu Khanh laoijj nhân cơ hội này đánh xuống thêm một kiếm nữa.
“AI”
Mặc Họa lại lần nữa bị chém làm hai khúc.
Thảm trạng như thế khiến cho mí mắt cả đám thú đều giật giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận