Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 713 -



Chương 713:Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMột thanh niên mặc cẩm y chậm rãi đi ra từ một con đường, vừa đi vừa vỗ tay.So với Thánh tộc bình thường mà nói, dáng người thanh niên có vẻ gầy yếu, tinh tế, không khác với dáng người Nhân tộc nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ cao hơn Nhân tộc một chút.Làn da của gã cũng khác với làn da của người Thánh tộc, không có vẻ đen.Có một tu sĩ Ma tộc giống như cột điện, trong lòng ôm một thanh trường kiếm, nhắm mắt theo sát bên người gã.Thanh niên đi ra, vỗ tay, cười nói: "Lão tổ Khố gia, uy phong thật lớn."Khố Lê lập tức sát ý ngút trời, khí thế cường đại quét về phía thanh niên."Ngươi là người phương nào?""Thánh Địa Kiếm gia, Kiếm Thứ!"Thánh Địa, Kiếm gia!Sau khi thanh niên tự báo thân phận, thành Đan Âm dường như hoàn toàn yên tĩnh.Khố Lê suýt chút nữa ngã xuống từ trên trời, lão ta vốn định ra oai phủ đầu với thanh niên, kết quả hại mình thiếu chút nữa xấu mặt.Kiếm gia chắc chắn là một con quái vật khổng lồ đối với thành Đan Âm xa xôi.Trêu chọc Kiếm gia, thành Đan Âm đều có thể bị lời người hủy diệt."Kiếm, Kiếm, Kiếm gia?"Một lát sau, thành Đan Âm vốn yên tĩnh mới khôi phục ồn ào.Bốn chữ Thánh Địa Kiếm gia giống như một quả bom nổ tung trong thành Đan Âm, tạo thành sóng to gió lớn.Tu sĩ Ma tộc biết tin tức nhao nhao thấp giọng nghị luận, ở xa thì lập tức chạy tới, muốn tận mắt thấy phong thái Kiếm gia một phen.Bọn họ chưa từng thấy người dân ở thành phố lớn trông như thế nào.Khố Lê không nói hai lời, vội vàng rơi xuống từ trên trời.Đối mặt với người đến từ Thánh Địa, lão tt không dám cao cao tại thượng, tránh chọc vào đối phương.Kiếm Thứ mỉm cười mang theo tự tin, vẻ mặt kiêu căng, từ trong ra ngoài đều để lộ cảm giác cao cao tại thượng.Mặc dù Khố Lê là Nguyên Anh tầng sáu nhưng khi đứng ở trước mặt gã, gã cũng không có để ý nửa phần, ánh mắt nhìn Khố Lê mang theo khinh thị, giống như nhìn đồ nhà quê.Khố Lê nghi ngờ không thôi đánh giá Kiếm Thứ trước mắt.Kiếm Thứ rất trẻ tuổi, hơi thở trên người trẻ trung, cốt linh biểu hiện gã còn chưa tới bốn mươi tuổi.Nhưng hơi thở của gã trầm ổn, tròn trịa thâm hậu có phong phạm quý phái.Mặc dù không có gì chứng minh nhưng Khố Lê cũng tin tưởng Kiếm Thứ chính là người của Kiếm gia."Ngươi, thật sự đến từ Thánh Địa Kiếm gia sao?"Kiếm Thứ khinh miệt cười, tự tin ngạo nghễ: "Trên Hàn Tinh, không ai dám giả mạo người của Kiếm gia."Đúng thực là như vậy, nếu ai dám giả mạo, đầu đều bị đánh nổ tung.Khố Lê hành lễ với Kiếm Thứ: "Bái kiến Kiếm Thứ công tử. Không biết Kiếm Thứ công tử tới tìm ta có việc gì?"Khố Lê hiểu được, những tu sĩ không biết sống chết tấn công Khố gia lần này nhất định là do Kiếm Thứ ở phía sau thúc đẩy.Nếu không không có khả năng có nhiều người dám tấn công Khố gia như vậy.Nếu là người khác xúi giục cổ động công kích Khố gia, lão ta mà không ghiền xương đối phương thành tro thì lão ta sẽ không mang họ Khố nữa.Nhưng mà đối phương là người Kiếm gia, lão ta không thể không thu sát ý trong lòng lại.Kiếm gia, trêu chọc không nổi.Kiếm Thứ chắp hai tay nói với Khố Lê: "Nghe nói nơi này xuất hiện một kiếm tu khó lường, một kiếm giết hai tôn nhi của ngươi, đi tìm hắn ta đi, ta tới để gặp hắn ta."Giọng điệu đương nhiên, không có bất kỳ tôn kính nào đối với Khố Lê đã Nguyên Anh tầng sáu, giống như phân phó hạ nhân.Đối với loại thái độ này của Kiếm Thứ, trong lòng Khố Lê giận dữ.Tuy rằng ngươi đến từ Kiếm gia, nhưng nơi này là thành Đan Âm, ta lại là Nguyên Anh trung kỳ, thực lực mạnh hơn ngươi.Khố Lê đã bao giờ gặp phải đãi ngộ như vậy, dù là trước kia khi gặp trưởng lão Thánh Địa, lão ta cũng chưa từng bị người đó đối đãi như vậy.Lão ta đè nén lửa giận trong lòng, cắn răng: "Kiếm Thứ công tử là từ Thánh Địa mà đến, không biết Thôi Chương Minh trưởng lão gần đây có khỏe không?"Kiếm Thứ ngẩn ra, vẻ mặt thêm vài phần trịnh trọng, giảm bớt vài phần ngạo khí, hỏi: "Thôi gia, Thôi Chương Minh?"Thôi gia và Kiếm gia đều là đại gia tộc Thánh Địa.Thôi Chương Minh là người Thôi gia, cũng là một trong những trưởng lão Thánh Địa, đương nhiên, chỉ là trưởng lão ngoại môn.Nhưng mà lão có một huynh trưởng là Thôi Chương Uyển, thị vệ trưởng của Thánh Chủ, được xưng là người đứng đầu Nguyên Anh trên Hàn Tinh, có tầng thân phận này, cho dù là trưởng lão thực sự của Thánh Địa cũng không dám khinh thường Thôi Chương Minh.Khố Lê gật đầu, giả vờ: "Hơn hai mươi năm trước, ta đã gặp Thôi Chương Minh trưởng lão, mọi người trò chuyện vui vẻ."Tiểu tử, đừng giả vờ cool ở trước mặt ta, ta cũng biết người ở thành phố lớn đấy.Kiếm Thứ nghe vậy, trong lòng âm thầm bĩu môi, chỉ là gặp mặt một lần cũng dám khoe khoang quan hệ ở trước mặt ta?Cái gì mà nói chuyện vui vẻ khẳng định cũng chỉ là thổi phồng.Không biết trời cao đất rộng, gã lại khôi phục kiêu căng lúc trước: "Nếu đã như vậy, ta cũng không khách khí với ngươi nữa, đi tìm tên kia đi, ta sẽ báo thù cho tôn nhi ngươi."Đồ khốn kiếp.Những người đến từ Thánh Địa đều cuồng ngạo như vậy sao?Khố Lê thầm mắng to trong lòng.Lần này còn muốn chảnh hơn so với vừa rồi, dám chọc giận ta, có tin ta lập tức đánh chết ngươi hay không?Khố Lê rất muốn dạy dỗ Kiếm Thứ một chút, nhưng nghĩ đến Khố gia mình, cuối cùng vẫn phải nhịn khẩu khí này.Gia tộc ở Thánh Địa đều không dễ chọc, liếm chó (1) rất nhiều.(1) Là một thuật ngữ lóng trên Internet để chỉ những người quỳ xuống liếm người khác một cách thiếu nhân phẩm.Đừng nhìn hiện tại Kiếm Thứ không bằng lão ta, nhưng nếu lão ta dám làm chút gì đó với Kiếm Thứ, tuyệt đối sẽ có một đống lớn liếm chó đi ra đối phó với lão ta.Khố Lê vừa định nói gì đó, bỗng nhiên có người hô lên: "Hắn ta tới rồi!""Hắn ta đang đi tới thành Đan Âm.""Có người nhìn thấy hắn ta!"Đông đảo Ma tộc sau khi biết được đều lộ ra vẻ giật mình.Sau đó không ít ánh mắt dừng lại trên người Khố Lê.Giết hai người Khố Tu Thần và Khố Tu Ma, còn dám trực tiếp tới thành Đan Âm khiêu chiến.Nếu Khố Lê không giết hắn ta, Khố gia đừng nghĩ lăn lộn ở chỗ này nữa.Sắc mặt Khố Lê âm trầm vô cùng, sự khiêu khích như vậy, đã rất lâu lão ta không gặp phải.Không nói hai lời, Khố Lê phóng lên trời, lao ra ngoài thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận