Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1031. Kiếm Nhất về, ngươi chết là cái chắc (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhư thể tìm được nơi ký thác, đông đảo tu sĩ Thánh tộc cười lạnh nhìn Kế Ngôn như nhìn người chết.Bọn họ đều đang đợi Kiếm Nhất về, cứ như thể chỉ cần Kiếm Nhất vừa về đến thôi Kế Ngôn sẽ chết ngay vậy.Kế Ngôn vẫn không đổi sắc, chỉ thẳng kiếm vào Kiếm Ngũ.Ánh mắt Kiếm Ngũ càng kiêng kị hơn, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Ta không bắt nạt ngươi. Chờ Kiếm Nhất về sẽ tự lấy mạng ngươi.”Dáng vẻ ta đây không thèm làm chuyện dậu đổ bìm leo này được không ít tu sĩ Thánh tộc lớn tiếng khen hay.“Ha ha, Kiếm Ngũ đại nhân nói cực phải, chỉ là Nhân tộc, không xứng để Kiếm Ngũ đại nhân ra tay.“Không biết trời cao đất rộng, cố mà trân quý khoảng thời gian còn lại ít ỏi của mình đi.”“Thân phận của Kiếm Ngũ đại nhân thế nào chứ? Nhân loại yếu đuối như ngươi cũng xứng khiêu chiến với Kiếm Ngũ đại nhân sao?”“Không vội, Kiếm Nhất đại nhân sẽ về ngay thôi, ngài ấy sẽ tự mình tiễn ngươi lên đường.”“Đúng rồi, Kiếm Nhất đại nhân đang đuổi theo giết sư đệ sư muội của hắn ta phải không? Tới lúc đó, thấy ngài ấy sẽ mang theo đầu sư đệ sư muội về, không biết hắn ta có khóc không?”“Ta rất mong chờ cảnh tượng đó đấy.”“Ha ha.”Đông đảo tu sĩ Thánh tộc cười rống lên, không ngừng trào phúng.Bỗng nhiên một giọng nói vang lên: “Các ngươi đang cười cái gì vậy?”Khi Lữ Thiếu Khanh dẫn theo hai tù binh Kiếm Nhất và Kiếm Lan xuất hiện, thiên địa lặng thinh, tất cả mọi người đều nhìn Kiếm Nhất và Kiếm Lan đang làm tù binh bằng ánh mắt không thể tin nổi.“Cái này… cái này…”Rất nhiều ngươi há miệng nửa ngày vẫn không thể nói ra nửa lời, hệt như con vịt bị bóp cổ.Tất cả mọi người đều nhìn cảnh này nhưng khó mà tin nổi.Thậm chí có không ít người Kiếm gia ôm đầu, bọn họ đã sắp phát điên rồi.Đây chính là Kiếm Nhất đấy, là thiên tài mạnh nhất gia tộc bọn họ, mang theo hy vọng của cả tộc.Kiếm Nhất tương lai sẽ mang theo Kiếm gia tiếp tục đi về phía huy hoàng, hiện giờ không ngờ lại trở thành tù binh của người khác.Hơn nữa, còn là tù binh của Nhân tộc.Toàn thân trần trụi, quần áo rách tươm, muốn chật vật cỡ nào thì có chừng ấy.Đùa hay sao?Hay mình đang mơ?Rất nhiều người khó mà chấp nhận nổi sự thực như thế, ánh mắt trở nên ngơ ngác, đều bị đả kích đến mức nghi ngờ cuộc đời, cảm thấy thế giới này là giả.Lữ Thiếu Khanh thấy nhiều người như vậy mà không ai nói được câu nào thì rất mất hứng, hỏi lại: “Chuyện gì xảy ra thế này? Mới vừa rồi còn cười nói vui vẻ như thế, ta vừa xuất hiện các ngươi liền không cười nữa hả?”“Trông ta đáng sợ thế à?”Giọng nói âm trầm của Lữ Thiếu Khanh vọng xuống, đông đảo tu sĩ dần dần lấy lại tinh thần.Ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh đã thêm vài phần hoảng sợ.Kết cục của Kiếm Nhất cho bọn họ biết Lữ Thiếu Khanh lợi hại cỡ nào.Đây chính là Kiếm Nhất đấy, được người ta ca ngợi là Thánh tử thứ tư, là cao thủ tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ của Thánh địa.Bắt sống còn khó hơn cả giết.Ý vị này là, thực lực của Lữ Thiếu Khanh còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ.Không ít người nhìn Lữ Thiếu Khanh rồi lại nhìn Kế Ngôn.Một ý niệm hiện lên trong đầu họ. Mình ăn gan hùm mật gấu gì mà lại dám đến đây truy sát hai Nhân tộc kia?Mình chán sống rồi sao?“Thả Kiếm Nhất ra!” Kiếm Ngũ gầm lên. Toàn thân lão phát run, khí tức kinh người xông lên tận trời, sát ý ngập tràn, khí tức kinh khủng như cuồng phong càn quét xung quanh.Mọi người của Kiếm gia xung quanh không kịp chuẩn bị, bị khí tức bất ngờ bộc phát của Kiếm Ngũ bắn bay, chật vật vô cùng. Râu tóc dựng ngược, hai mắt Kiếm Ngũ sáng lên kinh khủng như một vị sát thần tóc trắng.Trong lòng Kiếm Ngũ, các cảm xúc phẫn nộ, sợ hãi, hối hận đan xen phức tạp.Vạn vạn lần lão không ngờ Kiếm Nhất sẽ trở thành tù nhân.Kiếm Nhất bại trong tay Kế Ngôn một lần đã khiến cho rất nhiều người chê cười.Hiện giờ, chẳng những hắn ta bại trong tay Lữ Thiếu Khanh mà còn trở thành tù binh của hắn.Trong vòng một trăm năm sau, Kiếm Nhất có đi ra ngoài cũng phải cúi đầu.Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng nhất định phải bảo vệ được Kiếm Nhất. Đây là thiên tài tốt nhất của Kiếm gia, hắn ta chết rồi, trong thế hệ trẻ tuổi không chọn được ai để mà bồi dưỡng, chỉ biết dựa vào thế hệ trước để chèo chống không thể nhìn ra được tương lai.“Thả Kiếm Nhất!” Kiếm Ngũ chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, một lần nữa nổi giận quát lên như Thiên Lôi chấn động tứ phương.Lữ Thiếu Khanh đào đào lỗ tai, nói với Kiếm Ngũ: “Lão gia hỏa, ngươi nói gì?”“Thả Kiếm Nhất.” Sát khí từ Kiếm Ngũ tỏa ra ngày càng nồng đậm, thậm chí còn có khói trắng nhàn nhạt bốc lên từ đỉnh đầu lão, lửa giận và hận thù trong cơ thể lão như một ngọn núi lửa lúc nào cũng có thể nổ tung. “Nếu không, ta sẽ khiến cho các ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.”Phía xa xa, Đàm Linh, Thì Cơ, Thì Liêu chăm chú quan sát. Đàm Linh nhíu mày hỏi: “Hắn sẽ làm thế nào?”Thân là Kiếm Ngũ của Kiếm gia, đã từng là thiên tài của Kiếm gia, nay là trưởng giả của Kiếm gia, là trưởng lão ngoại môn của Thánh địa, rất nhiều thân phận đều trên một người.Quyền thế trong tay lão rất lớn, uy hiếp của lão càng có uy lực hơn Thôi Chương Minh của Thôi gia.Thì Liêu cũng đầy nghiêm túc. Uy hiếp của một vị Nguyên Anh tầng chín, dù là ai cũng phải coi trọng.Thì Liêu suy đoán: “Hẳn là Lữ Thiếu Khanh đại nhân muốn nhân cơ hội này để đàm phán với Kiếm gia nhỉ?”“Ít nhiều hắn cũng phải nể mặt Kiếm Ngũ đại nhân một chút.”Thì Cơ lẩm bẩm: “Kiếm Ngũ đại nhân rất đáng sợ đó.”“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên hỏi lại. Hết chương 1031.

Bạn cần đăng nhập để bình luận