Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1332: Một cây cầu màu đen

Chương 1332: Một cây cầu màu đenChương 1332: Một cây cầu màu đen
Nhìn Lữ Thiếu Khanh làm nũng với cháu gái mình, mà ánh mắt cháu gái nhìn sang mình lại có vẻ bất mãn.
Tương Quỳ run rẩy che lấy lồng ngực mình.
Tan nát cõi lòng.
Nữ sinh hướng ngoại sao?
Cháu gái lớn rồi, hướng ra người ngoài sao?
Trái tim thật đau.
Tương Tư Tiên cũng chẳng biết làm thế nào với Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể dỗ dành hắn như dỗ trẻ con: "Mộc công tử, làm phiền ngươi."
"Hà hà." Lữ Thiếu Khanh cười với Tương Quỳ: "Cứ để cho ta." Hắn quay lại nhìn trung tâm tòa thành, trận pháp trên đó tỏa ánh sáng yếu ớt, đã ngàn năm trôi qua, trận pháp vẫn còn vận chuyển, có thể thấy được người xây dựng nó là cao nhân cỡ nào.
Nhưng những trận pháp này đều là trận pháp bình thường, phẩm giai không cao lắm, chủ yếu là tam tứ phẩm.
Chúng nối liền với nhau thành một đại trận.
Nhưng sau khi bị phá hỏng, chúng lại có thể tự vận hành độc lập tự bảo vệ phần của mình.
Cho nên, dù là thiên kiếp cũng không thể phá hư toàn bộ trận pháp.
Hiện giờ trận pháp vẫn còn có thể vận chuyển, nhưng không ai dám cam đoan nó có thể bảo vệ đồ vật bên trong nữa không.
Tương Quỳ cũng biết vậy nên mới quyết định mở ra xem bên trong là cái gì.
Lữ Thiếu Khanh đứng trước trận pháp, nghĩ một lát, rồi nói với Kế Ngôn: "Giám sắt chặt chế nhé, đợi chút nữa nhỡ động phải thứ gì nhất định huynh phải bảo vệ ta."
Tương Quỳ khó chịu nhắc nhở: "Tiểu tử, chớ có nói hươu nói vượn."
Thật sự là ghê tởm.
Tiền bối đã nói đây là hy vọng của nhân tộc, có thể có thứ gì được chứ?
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, chậc chậc: "Nói không chừng đồ vật trong này có liên quan tới quái vật."
Vừa nói vừa bắt tay vào hành động.
Về phương diện trận pháp, hắn đã đăng phong tạo cực từ lâu, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay lên, khống chế linh khí mà trận pháp hấp thụ thì không khác gì đóng cửa khóa trận pháp lại.
Trận pháp bao phủ trong trung tâm tòa thành lần lượt tắt đi như đèn.
Cuối cùng, dần dần lộ ra hình dáng thật sự bên trong.
Tất cả mọi người đều rướn cổ lên, rất tò mò không biết trong thành Huyền Thổ này cất giấu thứ gì.
Thứ gì có thể được gọi là hy vọng của nhân loại?
Song, sau khi thấy được thứ bên dưới trận pháp, tất cả đều nghỉ ngờ.
"Đây là cái gì?"
"Là một cây cầu sao?"
"Cầu màu đen? Có thể làm được gì? Đây chính là hy vọng của nhân loại sao?"
"Thứ này đáng giá để động can qua lớn như thế để bảo vệ sao?" Trước mặt mọi người là một cây cầu đá dài chừng hơn mười mét rộng nửa mét.
Như một mô hình bê tông đã được đúc sẵn, chỉ cần đặt lên hai bên bờ sông là có thể dùng được.
Hai bên cầu điêu khắc hình quái vật không tên, con nào con nấu đều dữ tợn tỏa ra khí tức hung ác vô cùng.
Giữa trung tâm tòa thành to như vậy, ngoại trừ cây cầu kia, không còn thứ gì khác.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, cây cầu đen tỏa ra khí tức quỷ dị, nhìn qua không thấy được có liên quan gì với hy vọng của nhân tộc.
Ngược lại có khi còn có liên quan tới quái vật.
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm: "Đây không phải là hy vọng của quái vật chứ?" Tương Quỳ cũng chau mày, trong lòng có dự cảm không ổn.
Dù sao thì, cầu màu đen, nhìn thôi đã thấy không thích hợp.
Lữ Thiếu Khanh hỏi Tương Quỳ: "Các tiền bối, tổ tông không để lại tin tức già?
Theo bản năng, Tương Quỳ lắc đầu: "Không có."
Nếu có tin tức để lại, cũng không đến nỗi bây giờ ông ta mới biết trong này có gì.
"Hay ngươi đi hỏi một chút?"
"Hỏi?" Tương Quỳ ngạc nhiên hỏi lại: "Hỏi thế nào?"
"Xuống dưới hỏi?" Lữ Thiếu Khanh chỉ chỉ mặt đất.
Tương Quỳ giận dữ. Hắn muốn rủa mình chết à! Tương Quỳ hằm hằm nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Sao ngươi không xuống mà hỏi? Ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường."
"Chủ yếu là không quen thôi, nếu quen tự ta đi hỏi rồi, còn cần ngươi nữa à?" Lữ Thiếu Khanh nói cho Tương Quỳ nghẹn cứng họng trợn trừng hai mắt.
Cảnh Ngộ Đạo lên tiếng ngắt lời hai người: "Đại trưởng lão, bây giờ nên xử lý thế nào?"
Tương Quỳ cũng khó khăn.
Cây cầu đen lẳng lặng đứng đó, xung quanh không có thứ gì khác.
Cầu đen tỏa ra khí tức quỷ dị, không ai dám tùy tiện đi lên đó.
Dù là ông ta cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Cây cầu đen đem lại dự cảm không ổn. Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta bèn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi đi xem ở đó có gì cổ quái đi."
Lữ Thiếu Khanh chấn kinh, nhìn sang Tương Quỳ, khó tin hỏi: "Lão gia hỏa, sao ngươi không đi?"
"Ngươi không đi xem thứ quỷ dị này lại bảo ta đi làm bia đỡ đạn à?"
Tương Quỳ không tức giận mà nói ra lý do của mình: "Tiểu tử nhà ngươi quá cổ quái, để ngươi đi không gì thích hợp hơn."
"Không đi, ai thích đi thì đi." Người bình thường cũng có thể nhìn ra được cây cầu này không bình thường, Lữ Thiếu Khanh hắn có ngốc đâu, cần gì phải tự mình tìm ngu?
Đồng thời, hắn lại suy đoán: "Vật này đen như mực, vừa nhìn là biết có liên quan mật thiết tới quái vật." "Nói thực lòng, thứ trưởng bối của các ngươi để lại không phải là hy vọng của nhân tộc, mà là một lời nói dối thiện chí, để các ngươi có được niềm tin, có thể chiến đấu đến cùng với quái vật."
Mấy người Tương Quỳ trầm mặc không nói gì.
Suy đoán này của Lữ Thiếu Khanh là hợp lý nhất.
Đây chính là hy vọng cuối cùng của nhân tộc.
Dù là Tương Quỳ, nhìn cây cầu đen thui này, ngoại trừ thất vọng thì trong lòng chỉ còn lại chán nản.
Các tiền bối để lại thứ này sao?
Nhân tộc còn có hy vọng có thể đánh thắng được quái vật sao?
Vừa nghĩ tới thực lực đáng sợ của quái vật, trong lòng Tương Quỳ lại sinh ra vài phần tuyệt vọng.
Bọn họ không có con át chủ bài nào để đối phó với Tế thần nữa rồi.
Tương Quỳ đột nhiên cảm thấy có áp lực nặng như tòa núi đè xuống ngực mình, khiến ông ta cảm thấy thở thôi cũng khó khăn.
"Không thể nào?" Lữ Thiếu Khanh đột nhiên lại gân, nhìn chằm chằm Tương Quỳ hỏi: "Xem bộ dạng này là ngươi muốn nhận mệnh rồi sao?"
"Ai nha nha, biết trước như thế sao lúc trước còn như vậy? Đầu hàng sớm tốt biết bao nhiêu."
"Nhưng bây giờ cũng không muộn. Các ngươi đầu hàng đi, phát triển hòa bình mới là biện pháp tốt nhất."
"Đầu hàng?" Lửa giận trong lòng Tương Quỳ lập tức bùng lên, cái gọi là áp lực kia cũng bị lửa giận thiêu rụi, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói cái gi? "Ta giống người sẽ đầu hàng sao?" Chương 1333: Thần niệm từ ngàn năm trước
Nếu là đầu hàng, ông ta đã không gánh vác tổ chức Thí Thần đi tới bây giờ, chiến đấu với quái vật cả ngàn năm.
"Ta chỉ có chiến tử, không có đầu hàng." Tương Quỳ gào lên với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng tránh đi: "Chú ý nước miếng của ngươi, mất vệ sinh quá."
"Tiểu tử hỗn đản ghê tởm!"
"CHớ có măng người!" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào cây cầu màu đen: "Đến chết ngươi còn không sợ mà còn sợ nó à?”
"Hừ!" Cuối cùng Tương Quỳ vẫn thận trọng bước tới, song khi ông ta còn cách cây cầu gần một trượng, cây cầu đột nhiên sáng bừng lên rực rỡ.
Ánh sáng bất ngờ vừa rồi khiến cho tất cả đều chấn kinh.
Tương Quỳ suýt nữa bỏ chạy.
Nhưng sau đó, phát hiện ánh sáng này không gây ra thương tổn gì ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ quang mang tản đi, mọi người mở mắt nhìn cây cầu.
Nhưng vừa nhìn suýt nữa tất cả đều bị dọa hết hồn.
Chỉ thấy một bóng người đứng trên cầu.
Một nam nhân mặc y phục nho sĩ màu lam nhạt, đầu đội kim ngọc quan, eo thắt hoa văn rồng xuất hiện trước mặt mọi người.
Người này dung mạo tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, lẳng lặng đứng đó không có hơi thở.
Dù không có hơi thở nhưng không ai dám khinh thường.
Người nọ chỉ nhẹ nhàng đứng đó mà như đã trở thành trung tâm của đất trời, là tiêu điểm của thế gian, thu hút tất cả mọi người.
Tương Quỳ vừa thấy thì nhịn không được mà kinh ngạc hô lên: "Dương Di thượng nhân!"
"A, có vẻ rất lợi hại." Tiêu Y thì thâm.
Có thể khiến cho cảnh giới Hóa Thần Tương Quỳ phải kinh ngạc hô lên nhất định rất lợi hại.
Nhưng Tiêu Y nhìn đi nhìn lại, mặc dù cũng cảm giác được nam nhân này rất lợi hại nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Người này có vẻ chẳng có gì đặc biệt." "Ngu chết rồi!" Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà gõ Tiêu Y một cái: "Sao ta có thể có một sư muội ngu xuẩn như thế nhỉ?"
"Hắn ta có lợi hại hay không, muội nhìn tên áo trắng bên cạnh mình là biết."
Tiêu Y lập tức quay sang nhìn Kế Ngôn.
Kế Ngôn bên cạnh toàn thân căng cứng như một mũi tên đã chuẩn bị rời cung, cực kỳ đề phòng, đồng thời cũng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Tiêu Y âm thầm gật đầu. Người này nhất định rất lợi hại.
Dương Di Thượng nhân vốn lạnh nhạt như một pho tượng.
Nhưng nghe được tiếng Tương Quỳ hô lên thì hơi đổi sắc một chút, như vừa mới sống lại. Ông duỗi cái lưng mệt mỏi, cười ha hỏi: "Bao lâu rồi?"
"Không ngờ vẫn còn có người nhận ra ta?"
Tiếng nói rất êm tai, mọi người nghe mà như mờ mịt trong mây, như trích tiên hạ phàm.
Tương Quỳ lại càng kích động hơn, hai mắt đỏ ngầu, xúc động muốn rơi lệ.
"Dương Di Thượng nhân, từ khi ngài tiến vào khe hở Hắc Uyên thì đã hơn ngàn năm trôi qua."
"Không... Không ngờ ngài vẫn còn sống."
Ngàn năm rồi, ông ta không thể không gánh vận mệnh nhân tộc trên lưng mà một mình tiến lên.
Suốt ngàn năm qua, ông ta đã phải chịu đủ tủi hờn, phản bội, oan uổng, chỉ trích, đã từng thất vọng, còn cả tuyệt vọng.
Gian khổ thê lương thế nào chỉ mình ông ta mới biết.
Ông ta như một đứa trẻ cô độc bây giờ gặp được người nhà thì xúc động chỉ muốn khóc òa lên.
Những cao thủ trước kia sắp về rồi sao?
Không cần quá nhiều, chỉ cần một hai người thôi là có thể thay đổi thế cục hiện tại.
Cái gì mà Tế thần, Tế ti, hoàn toàn không đủ cho một bàn tay của những lão đại kia.
Dương Di Thượng nhân nghe xong, hơi giật mình, lại cảm khái: "Hơn ngàn năm rồi sao. Thời gian trôi qua nhanh thật, chỉ là một cái chớp mắt." "Hơn ngàn năm rồi, quái vật đã bị tiêu diệt chưa?"
Câu hỏi của Dương Di Thượng nhân khiến cho Tương Quỳ hổ thẹn cúi đầu.
"Thưa Thượng nhân, hậu bối vô năng."
Dương Di Thượng nhân chẳng có vẻ kinh ngạc lắm, dường như đã đoán trước được kết quả sẽ là như vậy.
"Còn chưa bị tiêu diệt sao? Ôi, Thánh tộc, thậm chí là cả nhân loại, nhất định đã gặp rất nhiều tai nạn."
Tương Quỳ vội vàng nói: "Nhưng bây giờ Thượng nhân đã về, bọn quái vật chết chắc rồi"
Tương Quỳ rát phấn chấn. Đây là hy vọng cuối cùng của nhân tộc mà tiền bối nói tới sao?
Hy vọng như thế quá lớn rồi, quả thực là kinh hỉ.
Nhưng Dương Di Thượng nhân lại lắc đầu: "Ta chỉ là một đạo thần niệm theo cây cầu kia trở về dặn dò hậu nhân một số chuyện mà thôi."
Tất cả mọi người đều nhìn sang cây cầu đen.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày. Ánh sáng xung quanh Dương Di Thượng nhân đã tối đi khá nhiều.
Năng lượng để duy trì ông đang không ngừng tiêu hao.
Lòng Tương Quỳ lạnh đi một nửa: "Thượng nhân, cái này..."
Kinh hỉ sẽ không biến thành kinh hãi chứ?
Dương Di Thượng nhân giơ tay lên ngắt lời Tương Quỳ, nói: "Thời gian của ta không còn nhiều, ta sẽ cố hết sức để nói rõ mọi chuyện."
Đúng như mọi người nghĩ, cây cầu đen này có liên hệ mật thiết với đám quái vật.
Nhưng thực sự có tác dụng gì, Dương Di Thượng nhân đoán thế này: "Quái vật đến từ thế giới cao cấp hơn, cây cầu kia chắc là cầu nối để bọn chúng tiến vào hạ giới."
"Khi ta cùng những người khác tiến vào khe hở Hắc Uyên, vào lúc đại chiến đã vô tình đoạt lấy cây cầu kia."
"Với thực lực của chúng ta, chúng ta không cách nào phá hỏng được nó, chỉ có thể đem đi, giấu đi."
"Với đám quái vật, cây cầu kia cực kỳ quan trọng, không thể để bọn chúng cướp đi được. Một khi chúng cướp lại được, sẽ có kẻ địch càng mạnh hơn từ thượng giới xuống đây." Nghe tới đây, mọi người xem như đã hiểu.
Thì ra đây thực sự là hy vọng cuối cùng của nhân tộc.
Không chỉ là hy vọng của thế giới này, mà là của tất cả nhân loại.
Không để bọn quái vật lấy được cây cầu, bọn chúng sẽ không có cách nào truyền tống kẻ cường đại hơn xuống, nhân loại sẽ không gặp phải kẻ địch mạnh hơn.
Tương Quỳ nghe xong lại càng luống cuống.
Theo như lời Dương Di Thượng nhân, cây cầu kia đại biểu cho trách nhiệm càng lớn hơn.
Lớn đến mức Hóa Thần như ông ta cũng không gánh nổi.
Một khi bị quái vật chiếm lại, toàn thể nhân loại đều coi như xong.
Đến lúc đó, ông ta chính là tội nhân của toàn nhân loại.
Nghĩ thôi cũng nhữn cả hai chân rồi. Chương 1334: Thần niệm từ ngàn năm trước
"Thượng nhân, tình huống hiện tại vạn phần nguy cấp."
Tương Quỳ cũng vội vàng nói ra tình hình hiện tại.
"Mọng Thượng nhân chỉ điểm!"
Không đập được Tế thần cũng phải nghĩ cách cho ta, để cho ta không cần cõng cái nồi này nữa.
Quá lớn, quá nặng, một thân xương già ta không cõng nổi.
Nhưng Dương Di Thượng nhân nghe xong vẫn không đổi sắc, chỉ lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là một đạo thần niệm, không giúp được gì."
Đạo thần niệm này gửi trong cây cầu chỉ là có tác dụng làm sách hướng dẫn, chiến đấu gì đó ông không làm được.
Mà một ngàn năm trôi qua rồi, thần niệm cũng chẳng làm được gì.
"Nếu đánh không lại thì trốn đi."
Cuối cùng Dương Di Thượng nhân đưa ra một ý kiến thế này: "Mang theo cây cầu trốn càng xa càng tốt, không được để quái vật cướp cầu đi."
Dương Di Thượng nhân nói vậy khiến cho Tương Quỳ càng thêm tuyệt vọng.
Thật sự không có cách nào sao?
"Thượng nhân."
Nhưng dường như Dương Di Thượng nhân đã hết thời gian, ông mỉm cười gật gật đầu, tựa như đang cáo biệt.
Ánh sáng hơi lóe lên một cái rồi ông biến mất, tựa như tan theo làn gió. Để lại bọn Tương Quỳ tuyệt vọng.
Tương Quỳ sắp sụp đổ rồi. Ngài cứ thế mà đi ư?2
Ta còn rất nhiều chuyện chưa hỏi, ngài cứ như thế mà không còn nữa ư?
Tương Quỳ đầy tuyệt vọng. Ông ta không nghĩ ra cách gì để chiến thắng nữa.
Thực lực hiện tại của ông ta không đánh lại nổi Tế thần, có lẽ kết cục đã được chú định từ trước.
Nhưng vào đúng lúc này, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên.
"Không phải là không còn biện pháp nào khác."
Cả đám người đều nhìn sang. Tiểu tử này có biện pháp gì sao?
Dương Di Thượng nhân còn không có cách nào, một tiên tiểu tử còn chưa ráo máu đầu như ngươi có biện pháp nào sao?
Tương Quỳ mừng rỡ đầy chờ mong hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, là biện pháp gì?"
Tương Quỳ tràn đây chờ mong, trông mong mà nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù tiểu tử này rất khốn kiếp, nhưng cũng rất đặc biệt, vô cùng giảo hoạt, không chừng thực sự có biện pháp đấy.
Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi nói: "Không phải vừa rồi Dương Di Thượng nhân đã nói rồi sao?"
"Chạy đó. Chạy được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Lữ Thiếu Khanh phục Dương Di Thượng nhân sát đất, không hổ là tiền bối, nói trúng trọng tâm, vừa mở miệng đã nói ra biện pháp chính xác.
Đánh không lại, biện pháp tốt nhất là chạy trốn.
Ai đòi ở lại là ngu nhất.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tránh đi mũi nhọn, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, đây mới là cách làm chính xác nhất.
Dừng!
Trong lòng mọi người đều hụt hãng.
Còn tưởng có biện pháp gì tốt, thì ra là cái biện pháp rách nát này.
Tương Quỳ lại thất vọng, thở dài thật sâu, như già đi mấy trăm tuổi.
Có lẽ thật sự không còn cơ hội nữa.
Thấy Tương Quỳ thở dài, Lữ Thiếu Khanh nghỉ ngờ hỏi: "Ngươi thở dài làm gì? "Ngươi không muốn chạy sao? Ngươi muốn ở cùng tồn vong sao? Cần gì chứ?"
Tương Quỳ hừ lạnh: "Chỉ có ta chiến đấu đến chết, không có ta chạy trốn."
Lữ Thiếu Khanh vỗ đùi, thực sự đau đầu với loại tư tưởng này của Tương Quỳ.
"Ngươi đúng là già mà ngu, giữ đất mất người, cả người lẫn đất đều mất, ngươi chưa từng nghe sao?”
"Ở lại, ngươi đánh thắng được Tế thân sao?"
"Hy sinh vô nghĩa hoàn toàn!"
Bị một tiểu tử vắt mũi chưa sạch chửi, Tương Quỳ cực kỳ khó chịu: "Loại hèn nhát như ngươi làm sao hiểu được."
Lữ Thiếu Khanh cũng thở dài, quả nhiên cảnh giới khác biệt khó mà câu thông được.'Được, nếu vậy ngươi cứ ở lại, ta chạy trốn, thế nào?"
Tương Quỳ lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Muốn chạy?
Chưa giúp được gì, đừng hòng chạy.
"Không thể nào?" Lữ Thiếu Khanh không thể tin nổi mà quát lên: "Ngươi muốn hy sinh vì nghĩa thì kệ ngươi, còn muốn lôi kéo ta chết chung à?”
"Ngươi có phải người không? Ta mới hơn hai mươi tuổi, vẫn là một con chim non, cuộc sống vừa mới bắt đầu, còn tươi non mơn mởn, ngươi nhẫn tâm kéo ta đi chôn cùng à?"
Tương Quỳ cười ha hả: "Ngươi có thể chạy đi đâu?"
"Bên ngoài nơi nơi đều là nanh vuốt của Tế thần, ngươi ra ngoài càng dễ đâm đầu vào lòng Tế thần hơn." Tương Quỳ vẫn giữ nguyên ý đó: "Ở lại đây hỗ trợ. Đây là ngươi nợ ta."
Quẻ tượng đã nói mấy người Lữ Thiếu Khanh là một sợi rạng đông trong bóng tối, Tương Quỳ làm sao có thể để cho bọn Lữ Thiếu Khanh dễ dàng rời đi được?
Lữ Thiếu Khanh thất vọng. Hắn có thể cứng rắn bỏ đi.
Nhưng làm thế coi như vạch mặt với Tương Quỳ, bất lợi với tất cả mọi người.
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, đi tới trước mặt cây cầu đen, đá nó một cái như đá Tương Quỳ, chỉ hận không thể khiến cho nó biến mất.
Đúng như Dương Di Thượng nhân nói, cây cầu kia thực quỷ dị, không biết được chế tạo từ vật liệu gì.
Lữ Thiếu Khanh đá một cái, phản lực cực mạnh khiến cho hắn đau tới nhe răng trợn mắt.
Lữ Thiếu Khanh lại đưa tay sờ sờ, thấy nó lạnh băng.
Nhưng tiếp xúc như thế, Lữ Thiếu Khanh mới hơi hoảng hốt, trong khi hoảng hốt, hắn thấy được một cây cầu đen thui giữa tinh không vô tận.
Cây cầu hư ảo mông lung.
Trên cầu mờ mịt sương mù, dường như trong màn sương có bóng dáng ẩn ẩn hiện hiện nào đó.
Khi Lữ Thiếu Khanh còn muốn nhìn cho rõ, chợt bên tai vang lên tiếng Tương Quỳ.
"Tiểu tử, ngươi làm gì đấy?"
Lữ Thiếu Khanh hoàn hồn, ánh mắt lóe lên một cái. Mà Tương Quỳ dường như thấy được giữa hai mắt Lữ Thiếu Khanh là một mảnh tinh không.
Chỉ là trong chớp mắt thôi, nhanh đến mức Tương Quỳ không kịp xác nhận, thậm chí còn cho rằng đây chỉ là ảo giác.
Nhưng chẳng mấy chốc Tương Quỳ đã lập tức khẳng định vừa rồi mình không nhìn lầm.
Ông ta còn chưa đến mức mờ mắt đâu.
Tiểu tử này đúng là đặc biệt, không đúng, phải nói là cổ quái.
Tương Quỳ hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, có phải ngươi phát hiện ra cái gì không?"
"Ngươi nói xem, đem cái này đi bán có ai mua không?" Lữ Thiếu Khanh buông tay ra, lại lần nữa đánh giá cây cầu, rồi hỏi Tương Quỳ: "Chắc là có thể bán được không ít linh thạch đấy nhỉ?" Hai mắt sáng lên như thấy linh thạch. Không rõ chất liệu tạo ra cây cầu kia là gì nhưng cực kỳ cứng rắn, nói không chừng lại là cực phẩm gì đó của người luyện khí ấy.
Đem đi bán, chắc hẳn thế nào cũng phải được mấy trăm vạn viên linh thạch.
Tương Quỳ tức muốn chết. Giấu còn không kịp nữa mà còn đem đi bán. Đầu ngươi chứa cái gì? Linh thạch à?
Nhưng ông ta hơi động lòng, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nếu thế, ngươi đem đi đi" Chương 1335: Ngươi đem bán đi
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Thật chứ? Ta đem đi bán."
Tương Quỳ vẫn bình thản, không nhìn ra được ông ta đang suy nghĩ gì: "Không vấn đề, tùy ngươi xử lý."
Lữ Thiếu Khanh lại càng cười lớn, ánh mắt thâm sâu, không ngờ lại lui bước: "Được rồi, đây là đồ của ngươi, ta không tranh với ngươi."
Lòng Tương Quỳ nhảy lên một cái. Tên tiểu hỗn đản này đúng là thông minh giảo hoạt.'Không phải ngươi vừa mới hô hào đòi muốn sao?"
"Ta kính già yêu trẻ, không tranh với ngươi."
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, đủ để Tương Quỳ hiểu hắn đã nhìn thấu tính toán của mình.
Ông ta khó chịu hừ một tiếng, không để ý tới Lữ Thiếu Khanh nữa.
Tương Quỳ lại đi tới trước mặt cây cầu, đưa tay ra định thu nó lại.
Cây cầu khoảng mười mét, chắc hẳn sẽ được thu hồi một cách rất dễ dàng.
Nhưng Tương Quỳ thử mấy lần mà vân không cách nào thu được.
Ông ta lại để cho Cảnh Ngộ Đạo và những người khác tới thử một cút, kết quả vẫn giống nhau, không cách nào thu cây cầu vào trong nhẫn trữ vật.
Mấy người Tương Quỳ đều nhăn tít mày.
Không thể giấu vào trong nhãn trữ vật, cây cầu khổng lồ thế này muốn giấu cũng khó mà giấu được. Cuối cùng Tương Quỳ nhìn sang Lữ Thiếu Khanh bên cạnh.
Lữ Thiếu Khanh đã chạy sang bên cạnh, không có ý định tham dự vào.
Cây cầu kia rất cổ quái, cả ngàn năm nay Tế thần vẫn luôn tìm kiếm nó.
Ai giữ cây cầu kia chẳng khác nào ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay, chờ bị Tế thần truy sát đi.
"Tiểu tử, tới đi!"
"Không!" Lữ Thiếu Khanh biết Tương Quỳ muốn mình làm gì, kiên quyết từ chối: "Ta là người ngoài, đây là đồ của tổ chức Thí Thần các ngươi."
"Đây là đồ của nhân loại chúng ta." Tương Quỳ sửa lời cho hắn: "Ngươi thử một chút đi."
"Không cần." Lữ Thiếu Khanh nhã nhặn từ chối: "Chuyện mà một Hóa Thần như ngươi còn làm không được ta cũng không làm được, không cần thử khỏi phí thời gian."
Người khác không làm được, nhưng Lữ Thiếu Khanh sợ mình họa phong không bình thường, không chừng có thể thành công, nên đánh chết hắn cũng không muốn thử.
"Ta muốn chỉnh đốn một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ quái vật tới sẽ đại chiến ba trăm hiệp với chúng."
Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, phía xa xa sáng lên tận trời, là ánh sáng của truyền tống trận.
Nhìn quang mang phóng lên tận trời phía xa, trong lòng Tương Quỳ trầm xuống: "Đến rồi!"
Đợt tiến công thứ hai của quái vật đến rồi.
Quang mang màu trắng sau khi phóng lên tận trời thì sương mù màu đen nhanh chóng tràn ngập, quái vật dữ tợn một lần nữa xuất hiện.
Lần này quái vật trở nên càng thêm hung tàn và cuồng bạo, số lượng cũng nhiều hơn.
Chúng gào thét lao đến, rất nhiều người của tổ chức Thí Thần không kịp chuẩn bị đã bị quái vật xé thành mảnh nhỏ.
Chỉ trong khoảng mười hô hấp ngắn ngủi, số lượng quái vật đã trên ngàn con.
Trấn pháp cũng xuất hiện mười mấy cái, số lượng đông đảo, mỗi lần có thể xuất hiện mấy chục con, thậm chí trên trăm con quái vật.
Số lượng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, người của tổ chức Thí Thần nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
So với quái vật, sức chiến đấu của nhân loại mạnh hơn, nhưng số lượng quái vật quá nhiều, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, hung hãn không sợ chết.
Ngay khi bắt đầu tiếp xúc, bên nhân loại đã rơi vào thế hạ phong, vừa đánh vừa lui, hơn nữa tử thương không ngừng gia tăng.
Tương Quỳ thở dài, nói với Cảnh Ngộ Đạo: "Cho người bên ngoài tiến vào luôn đi, chúng ta chỉ có thể tử thủ nơi này."
Cảnh Ngộ Đạo gật đầu, phái người đi điều viện binh tiến đến.
Bên ngoài cũng có quái vật, bên trong cũng có quái vật, nhân số thế yếu khiến bên tổ chức Thí Thần đã định sẵn là sẽ rất khó khăn.
"Chạy đi!"
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Tương Quỳ: "Ôm cây cầu bỏ chạy đi, ở lại đây, tử thương chỉ càng nhiều hơn thôi."
Tương Quỳ chỉ chỉ cây cầu màu đen: "Ngươi có thể thử xem có nhấc đi nổi không?"
Cây cầu màu đen chẳng những không thể đưa vào trong trữ vật giới chỉ mà trọng lượng cũng vượt quá sức tưởng tượng.
Kết Đan kỳ hoàn toàn không nhấc nổi, Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhấc nổi nhưng không kiên trì được bao lâu.
Cây cầu màu đen với Nguyên Anh kỳ mà nói giống như viên đá nặng trăm cân đối với một phàm nhân vậy.
Cũng chỉ có loại cảnh giới như Tương Quỳ mới có thể khiêng chạy được, nhưng việc này lại ảnh hưởng cực lớn đến khả năng phát huy của ông ta.
Lữ Thiếu Khanh không tin cũng đi thử một chút.
Trọng lượng hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn, ban nãy đá một cước đã biết nó nặng, nhưng không ngờ lại nặng như vậy.
Lữ Thiếu Khanh lại đá một cước: "Vãi, nặng thật. Hèn hạ, rốt cuộc là ai thiết kế ra cây cầu kia, có cần phải nặng như vậy không?”
"Đúng là vướng víu mà." Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc đề nghị Tương Quỳ: "Từ bỏ đi, cây cầu kia ông không khiêng nổi đâu, nghe lời khuyên của ta, tranh thủ vứt nó lại bỏ chạy đi."
Không cất được, không khiêng được, tử thủ nó, đánh trận địa chiến với quái vật là một hành động ngu xuẩn.
Tương Quỳ hết sức bất mãn với suy nghĩ động một chút là tìm cách chạy trốn của Lữ Thiếu Khanh, ông ta trừng mắt với Lữ Thiếu Khanh: "Cây cầu kia có liên quan đến vận mệnh toàn nhân loại, thân là nhân loại chúng ta không thể để nó bị quái vật cướp mất được. Nếu không chúng ta chính là tội nhân của nhân loại."
Tội nhân cái gì, vận mệnh cái gì, Lữ Thiếu Khanh không có giác ngộ cao thượng như vậy.
Hắn nói: "Được rồi, được rồi, coi như cây cầu kia bị quái vật cướp mất thì đã làm sao?"
"Trời có sập thì cũng có người cao chống, ông sợ cái cọng lông gì."
"Với chút thực lực ấy của ông, với độ cao đó, ông xưng cao lão cái cọng lông."
Tương Quỳ dứt khoát nhắm mắt lại, cũng không thèm quan tâm Lữ Thiếu Khanh, ông ta phải nhanh chóng điều chỉnh bản thân, tranh thủ thời gian, Tế thần có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Lữ Thiếu Khanh thấy Tương Quỳ không nghe theo lời khuyên liền chạy tới nói với Tương Tỉ Tiên: "T¡ Tiên tỷ tỷ, ngươi khuyên nhủ gia gia ngoan cố của ngươi đi, chẳng lẽ các ngươi muốn cùng nhau lưu lại đây à?"
"Thế giới bên ngoài màu sắc như vậy, các ngươi không định đi xem thử à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận