Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1811

Chương 1811
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Đợi khi bạo tạc qua đi, Long Kiện đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.
Kế Ngôn không đuổi theo mà đi tới trước mặt mấy người Tiêu Y.
“Đại sư huynh!”
“Kế Ngôn công tử!”
Đám người đại hỉ, Kế Ngôn trở về, có phải có nghĩa là chiến đấu kết thúc rồi đúng không?
“Đại sư huynh, ma tộc chết rồi sao?” Tiêu Y vội vàng hỏi.
Kế Ngôn gật đầu, ngữ khí khẳng định: “Chết rồi.”
Lữ Thiếu Khanh đuổi theo Long Kiện, với trạng thái của Long Kiện chắc chắn không thể trốn thoát lòng bàn tay của Lữ Thiếu Khanh, cho nên, Kế Ngôn có thể khẳng định chắc chắn Long Kiện sẽ phải chết.
Tuyên Vân Tâm đứng lên, hành lễ với Kế Ngôn: “Kế Ngôn công tử, lần này hết sức xin lỗi, hết thảy nguyên nhân đều bắt nguồn từ ta.”
Trong lòng Tuyên Vân Tâm tràn ngập áy náy.
Môn phái lợi dụng nàng ta, để nàng ta và mấy người Kế Ngôn cùng tới nơi này.
Kết quả bị môn phái đóng gói cùng bán cho ma tộc.
Nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh kịp thời xuất hiện, đám người bọn họ chết chắc.
Cho dù mục tiêu của ma tộc là Lữ Thiếu Khanh nhưng tất cả những việc này đều vì nàng ta mắc bẫy của Điểm Tinh phái cho nên mới dẫn đến như vậy.
Hơn nữa, mặc dù Lữ Thiếu Khanh đuổi tới kịp thời nhưng Kế Ngôn vẫn bị ma tộc xa luân chiến.
Một đối một, một đối hai, dùng cảnh giới Hóa Thần giao đấu với cảnh giới Luyện Hư kỳ, quá trình này Kế Ngôn phải chịu bao nhiêu đau khổ, Tuyên Vân Tâm nhìn thấy từ đầu tới đuôi.
Quá trình vô cùng gian khổ.
Đổi lại là người khác đã sớm sụp đổ, căn bản không thể chèo chống đến khi Lữ Thiếu Khanh đến.
Kế Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu không sao, ngữ khí bình tĩnh: “Không liên quan gì đến ngươi, sẽ không ai tin môn phái mình sẽ phản bội mình.”
Bị môn phái của mình phản bội, Kế Ngôn có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lòng Tuyên Vân Tâm.
Mặc dù bị Điểm Tinh phái tính toán, bị ma tộc vây công, coi hắn ta là mồi nhử để dụ dỗ Lữ Thiếu Khanh đến nhưng Kế Ngôn không tức giận, ngược lại còn rất hài lòng về chuyện này.
Hắn ta đến Yến Châu này không phải để tìm kiếm cao thủ quyết đấu sao?
Vừa vặn ma tộc thỏa mãn điều mà hắn ta cần.
Vẻ mặt Tuyên Vân Tâm càng thêm ảm đạm, mặc dù nói không quan tâm đến chuyện này nhưng bị môn phái phản bội vẫn khiến nàng ta cảm thấy đau lòng.
Tiêu Y nhìn thấy bầu không khí nặng nề, vội vàng chen vào nói, nói sang chuyện khác: “Đại sư huynh, những ma tộc khác đâu?”
Ma tộc tới đây ngoài hai vị Luyện Hư kỳ Long Kiện, Lộ còn có mười mấy hai mươi Hóa Thần ma tộc.
Cuối cùng bị Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh giết chỉ còn lại sáu vị Hóa Thần ma tộc.
Long Kiện chạy, Tiêu Y lo lắng sáu Hóa Thần ma tộc còn sót lại cũng sẽ bỏ chạy theo.
“Đều đã chết.” Kế Ngôn thản nhiên nói.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh giết Lộ cũng không hề nhàn rỗi, nhân lúc Kế Ngôn và Long Kiện chiến đấu, Lữ Thiếu Khanh đã lập tức giải quyết những ma tộc còn lại.
Hiện tại chỉ còn lại một mình Long Kiện bỏ chạy nhưng tính toán thời gian, có lẽ Long Kiện cũng đã chết rồi.
Tiêu Y nghĩ cũng phải, đắc tội Nhị sư huynh, còn muốn chạy?
Không có cửa đâu!
Giản Bắc bên này khâm phục nói: “Kế Ngôn công tử, ngươi đúng là lợi hại.”
“Một lúc đột phá liền ba cảnh giới, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.”
Thịt mỡ trên mặt Quản Đại Ngưu run rẩy, lời nói từ tận đáy lòng: “Đúng vậy, một khi truyền đi, nhất định làm cho tất cả mọi người chấn kinh.”
Quản Đại Ngưu trong lòng kích động không thôi, đây chính là một tin hot.
Không hổ là Kế Ngôn công tử, so với tên khốn kiếp kia giỏi hơn nhiều.
Đi theo tên khốn kiếp kia cũng đã gần một năm, ngày ngày làm trạch nam, một chút tin hot cũng không có.
Nào giống Kế Ngôn công tử, mới gặp mặt liền có ngay một tin chấn động.
Nhắc đến điểm này, đám người cũng là kinh thán không thôi.
Đột phá thì đột phá, một lúc liên tục đột phá ba cảnh giới nhỏ, nói ra đủ để hù chết một nhóm người.
Tiêu Y không kìm được hiếu kì hỏi: “Đại sư huynh, huynh làm như thế nào vậy?”
Trong lòng Tiêu Y có mấy phần u buồn, ở chung với nhau bao lâu rồi nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ Đại sư huynh.
Ta làm sư muội cũng mất mặt quá.
Đám người cũng rất tò mò nhìn qua Kế Ngôn, mặc dù biết giữa thiên tài cùng phàm nhân có khoảng cách, biện pháp của thiên tài phàm nhân không thích hợp sử dụng.
Nhưng lỡ như hữu dụng thì sao?
“Còn có thể làm sao làm được? Kìm nén lâu thì sẽ càng nhanh.”
“Nhị sư huynh!”
Tiêu Y hưng phấn hô một tiếng.
Mọi người thấy Lữ Thiếu Khanh trở về, cũng không kìm được lộ ra mấy phần vui mừng.
Mặc dù bình thường Lữ Thiếu Khanh chọc cho bọn họ hắn tức giận đến nghiến răng, nhưng không thể không thừa nhận, lần này nếu như không có Lữ Thiếu Khanh, hậu quả khó mà tin được.
Đúng như một câu Tiêu Y từng nói, Lữ Thiếu Khanh đáng tin cậy hơn bất kỳ ai.
“Đại ca!”
“Đại ca!”
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu hai người vô cùng chân chó xông lại: “Đại ca, ngươi mệt mỏi sao?”
“Chỉ là ma tộc, cũng dám nhảy nhót trước mặt đại ca!”
Lữ Thiếu Khanh ghé mắt: “Hai người các ngươi bị ma tộc thiến sao?”
“Từ bao giờ trở nên chân chó như vậy?”
Có thể không chân chó sao?
Trong lòng hai người chửi thầm, ngươi là đệ đệ thiên đạo đấy.
Là người cực ngầu có thể nói chuyện với thiên giới.
Nếu ngươi đồng ý, chúng ta trực tiếp lập bài cung phụng ngươi.
“Đại ca, ngươi mệt không?”
“Đại ca, ngươi có muốn uống miếng nước không?”
“Đại ca, có muốn ngồi một chút không?”
“Đi sang một bên!” Lữ Thiếu Khanh đạp cho mỗi người một cước cút sang một bên, đi đến trước mặt Kế Ngôn.
Hơn hai mươi năm không gặp sư huynh đệ lẳng lặng đứng đối mặt nhau.
Hai người thần sắc bình tĩnh, lẳng lặng nhìn nhau.
Khung cảnh lập tức bình tĩnh trở lại.
Tiêu Y kích động, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh lâu như vậy không gặp, nhất định có rất nhiều lời muốn nói nhỉ?
Hai mắt Tiêu Y lóe sáng, tràn đầy chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận