Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2124: Chương 2124

Chương 2124: Chương 2124Chương 2124: Chương 2124
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Bắt đệ tử dòng chính bọn hắn để lập uy không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất.” “Lần này phải trông chờ vào Tỉnh Duyệt muội muội rồi!” Mấy người bên cạnh cũng vẻ mặt tươi cười, mang theo nịnh nọt lấy lòng, nói: “Đúng vậy, Tỉnh Duyệt tiểu thư vừa ra tay, bất kể hắn là Giản Bắc Giản Nam gì thì cũng trấn áp hất thảy.”
“Đệ tử ngũ gia tam phái, ông đây đã sớm thấy bọn hắn không vừa mắt.”
“Tinh Duyệt tiểu thư ra tay đi, để bọn hắn biết sự cường đại của Thánh tộc chúng ta.”
Tuy nhiên trong những tiếng nịnh nọt đông đảo, có một âm thanh không đúng lúc vang lên.
“Hừ, cần thận lật thuyền trong mương.”
Âm thanh này để lộ sự khó chịu nồng đậm, dung mạo của nàng ta xinh đẹp, vóc người cao gầy, so với mấy người Kiếm Lan, Loan Tinh Duyệt thì thấp hơn không chỉ một cái đầu.
Kiếm Lan nhìn qua người này, cười lạnh một tiếng: “Mi Phi, lời này của ngươi thật buồn cười.”
“Giản Bắc, có gì đặc biệt hơn người?”
Loan Tỉnh Duyệt cũng âm thầm gật đầu: “Không sai, nhân loại là đồ hèn nhát.”
Mị Phi rất khó chịu với những người ma tộc tự xưng Thánh tộc này, nhưng trong tộc quyết định, nàng ta không cách nào phản kháng, nàng ta lạnh lùng nói: “Nơi này đã không còn thuộc về Giản gia mà thuộc về một người khác, các ngươi đắc tội hắn, dễ dàng rước họa vào thân.” “Nha, ai vậy?” Kiếm Lan, Loan Tỉnh Duyệt mấy người xem thường.
Chỉ là nhân tộc, có gì để lo lắng chứ?
“Kẻ các ngươi gọi là cao thủ chẳng qua cũng chỉ thế thôi.” “Không sai.” Có người cười đắc ý: “Cái gì mà người trên thiên tài bảng, phong hoa bảng đều không phải đối thủ của Thánh tộc chúng ta.” “Đúng ạ, học viện Trung Châu cứt chó gì đó, cao thủ chẳng được mấy tên, còn không biết xấu hổ nói là hội tụ thiên tài lợi hại nhất, tốt nhất thiên hạ.”
Mị Phi hừ một tiếng, thái độ ngạo nghễ: “Cao thủ chân chính, các ngươi được chứng kiến sao?”
“Nơi trước mắt chính là nơi ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn và Tiêu Y từng ở, Giản gia đã tặng nơi này cho bọn hắn.”
Lời này của MỊị Phi nói xong, nàng ta đột nhiên phát hiện biểu lộ của Loan Tỉnh Duyệt, Kiếm Lan trong nháy mắt thay đổi.
Nàng ta thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng mài răng. Nét mặt của các nàng vừa giận vừa sợ, phẫn nộ đồng thời mang theo kiêng kị. “Đáng chết, là bọn hắn sao?” “Tên khốn kiếp đáng ghét!” “Tên đáng chết!”
Người bên cạnh thấp giọng gầm thét, phân nộ, sợ hãi đầu có.
Ánh mắt Kiếm Lan lạnh lùng: “Hóa ra là nơi bọn hắn từng ở?”
“Nhân loại đáng chết!”
Trên người Loan Tỉnh Duyệt toát ra sát khí: “Lầu như vậy không gặp, ta hi vọng bọn hắn đừng để ta thất vọng.” Mị Phi nháy mắt mấy cái.
Sao mà nghe có vẻ như những ma tộc này từng gặp Lữ Thiếu Khanh bọn hắn vậy? Ở Yến Châu hay ở Trung Châu?
Tuy nhiên nhìn thấy phản ứng của mấy người Loan Tinh Duyệt, trong lòng MỊ Phi lại có vài phần vui vẻ khó hiểu. Có người có thể khiến ma tộc kinh ngạc tức là còn có thể. Nàng ta hận Lữ Thiếu Khanh bọn hắn, nhưng cũng chán ghét ma tộc, dưới cái nhìn của nàng ta hai phe là chó cắn chó.
Trên mặt MỊ Phi lộ nụ cười, biểu cảm lo lắng trông đẹp mắt hơn rất nhiều: “Cho nên, các ngươi còn dám động thủ sao?”
“Hừ!”
Kiếm Lan nhịn không được, tay phải vung ra, một cỗ kiếm ý bộc phát.
Dưới sự hỗ trợ của ma tộc, ăn thật nhiều đan dược, nàng ta bây giờ cũng bước vào Hóa Thần kỳ, mặc dù là sơ kỳ, nhưng đủ để nàng ta tự tin dầng cao. “Âm ầm”
Cửa lớn đóng chặt dù là có trận pháp bảo hộ, cũng chia năm xẻ bảy, tường thành sụp đổ hơn phân nửa.
“Chỉ là nhân tộc, chúng ta sẽ sợ hắn sao?”
Dù là biết mấy năm trước Lữ Thiếu Khanh đã là Luyện Hư kỳ, nhưng các nàng vân không sợ.
“Đi, đi vào, tìm Giản Bắc, đây là lúc cho Giản gia biết sự lợi hại của Thánh tộc.”
Kiếm Lan lập tức tiến vào trong. Đám người theo sát sau đó, bên trong một mảnh yên tĩnh, không nhìn thấy nửa bóng người.
Loan Tỉnh Duyệt hét lớn một tiếng: “Giản Bắc, cút ra đây!” “Đừng như rùa đen rút đầu trốn ở bên trong, ra đây!”
Âm thanh cuồn cuộn, không những quanh quẩn nơi này mà còn truyền đến nơi khác, hấp dẫn sự chú ý của người chung quanh, rất nhiều người đầu ném ánh mắt chú ý sang đầy.
“Ma tộc muốn gây chuyện với Giản gia sao?”
“Đương nhiên, trước đó không lâu có người chịu thiệt trên người Giản Nam, dĩ nhiên là muốn lấy lại danh dự từ trên người Giản Bắc rồi.” “Ai, ma tộc quá phách lối.” “Không ai có thể trị trị bọn hắn sao?”
“Mi gia và ma tộc cấu kết, cờ xí tươi sáng đứng bên phía ma tộc, Ngao gia, Công Tôn gia bọn hắn thái độ cũng nghiêng về ma tộc, ai nấy đầu đèn nhà ai nấy rạng.”
“Ma tộc đang lập uy để sau này khi đàm phán có thể chiếm nhiều quyền chủ động hơn, thu hoạch được nhiều lợi ích hơn.”
“Được rồi, mấy tiểu tu sĩ chúng ta chẳng thể làm được gì cả, chỉ có thể nhìn, không phục cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.”
“Đáng chết, nhân tộc lúc nào thành tôm chân mầm hết rồi?"
“Chẳng còn cách nào khác, phần lớn thiên tài của học viện Trung Châu đầu rời khỏi Trung Châu quay về nhà mình, ở Nhữ thành này không có mấy cao thủ, cho dù có, bên ma tộc cũng có, al.” “Giản Bắc bị người ta chặn cửa rồi, Giản Nam sẽ ra tay sao?”
“Không ra tay được, nàng ta bị người ta nhìn chằm chằm, Giản gia, lần này phiền toái rồi.
Giọng Loan Tỉnh Duyệt quanh quần chung quanh khiến đám người nghị luận ầm ï. Các tu sĩ gần đó âm thầm nghị luận, sắc mặt ảm đạm. Ma tộc đã cưỡi lên đầu bọn hắn đi đái đi ¡, bọn hắn chỉ có thể chịu đựng. Loại cảm giác ấm ức này khiến bọn hắn vô cùng khó chịu.
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng nghị luận, Loan Tinh Duyệt trong lòng âm thầm đắc ý, Giản Bắc càng rụt cổ thì Giản gia càng mất mặt. “Giản Bắc, cút ra đây!” Kiếm Lan cũng lớn tiếng quát lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận