Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1868

Chương 1868
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rất lâu sau, bóng hình xinh đẹp chậm rãi mở miệng: “Tên tà môn!”
Sau đó, ánh mắt của nàng rơi lên Tiên Lưu kiều, đầu ngón tay nhẹ nhàng vung lên, năng lượng trên Tiên Lưu kiều bị nàng hấp thu, liên tục không ngừng rót vào trong quan tài.
Có sự gia nhập của nàng, tốc độ tan rã của Tiên Lưu kiều càng nhanh hơn.
Trên mặt bóng hình xinh đẹp nở nụ cười hài lòng.
Nhưng sau một khắc, nụ cười của nàng biến mất, mày nhăn lạ.
Đôi mắt đẹp như sao trời xuyên thấu qua Lữ Thiếu Khanh và phân thân bao phủ trong sương mù màu trắng.
Ở nơi đó, phân thân của Lữ Thiếu Khanh đang nhắm mắt tu luyện, lại có một cỗ năng lượng nhỏ không thể thấy từ trên Tiên Lưu kiều truyền đến trên người hắn.
Phân thân của Lữ Thiếu Khanh cũng đang lén hấp thu năng lượng của Tiên Lưu kiều, rất yếu ớt, nếu như không phải bóng hình xinh đẹp, thật đúng là không phát hiện được.
Bị phân thân hấp thu năng lượng, cũng có một phần trăm truyền lại trên người Lữ Thiếu Khanh khiến khí tức Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng tăng lên.
Sau khi bóng hình xinh đẹp nhìn một hồi ánh mắt lấp lóe, nhưng cuối cùng đưa ánh mắt dời đi, không có bất kỳ hành động gì.
“Để tiểu tử khốn kiếp ngươi khi đó chịu khổ một chút đi.”
Bóng hình xinh đẹp thấp giọng tự nói.
Thời gian nhoáng một cái, mười năm đã đi qua.
Lữ Thiếu Khanh tỉnh lại trong tu luyện.
Hắn thử kiểm tra thành quả tu luyện của mình.
Hắn hết sức vui mừng gật đầu: “Mười năm, hai tiểu cảnh giới, linh thạch không tính uổng phí.”
Lúc diệt Điểm Tinh Phái hắn là Luyện Hư kỳ cảnh giới tầng hai.
Mười năm mới tăng hai tiểu cảnh giới, giờ đã là cảnh giới tầng bốn.
Sau khi an ủi một hồi, Lữ Thiếu Khanh thở dài, một lần nữa ưu thương.
“Rõ ràng không cần bỏ ra linh thạch, ta lại tốn linh thạch để đột phá, đệ nhất kẻ ngốc phòng chữ thiên chính là ta.”
Bên ngoài thiên địa phát sinh biến hóa, đại đạo áp chế rộng rãi.
Tu luyện trở nên càng thêm dễ dàng, đột phá cũng càng thêm nhanh.
Giống như đi thi, đề thi đều trở nên dễ dàng.
Học sinh cá biệt còn có thể dễ dàng thi qua, học bá càng dễ dàng hơn.
Lữ Thiếu Khanh tin mình ở ngoài tốn nhiều thời gian một chút hắn cũng có thể đột phá rất nhanh.
Còn ở chỗ này, thời gian hắn tu luyện hắn đột phá cũng không khác trước bao nhiêu, hoàn cảnh tu luyện cũng không biến đổi bao nhiêu.
Nhưng cuối cùng Lữ Thiếu Khanh an ủi bản thân: “Được rồi, ở chỗ này từng bước từng bước một sẽ vững chắc hơn một chút, ở bên ngoài luôn có cảm giác có gì đó không bình thường.”
Tiếp theo, nhìn lại phân thân tu luyện, Lữ Thiếu Khanh không kìm được hơi kinh ngạc.
Trước khi tu luyện phân thân vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới tầng chín, bây giờ đã thình lình trở thành Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tầng chín.
Thời gian mười năm gần như vượt qua một đại cảnh giới.”
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Làm sao nhanh như vậy? lén ta uống xuân dượt à?”
Tốc độ như vậy cũng vượt qua tưởng tượng của hắn.
Nhưng, chuyện trên người mình bản thân Lữ Thiếu Khanh nghĩ mãi cũng chẳng rõ.
Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể quy tội cho một nguyên nhân: “Bản thể thông minh đẹp trai, phân thân cũng thông minh đẹp trai, cọng lông.”
Nhìn cứ như thổ dân Châu Phi, Lữ Thiếu Khanh buồn bực.
Phất phất tay, để phân thân mình đi một bên chơi, sau đó mới nhìn về phía Tiên Lưu kiều.
Vừa nhìn, hắn lại ngạc nhiên: “Không còn nữa?”
Tiên Lưu kiều bày trong góc đã biến mất, nhìn có vẻ đã bị ăn sạch.
Lữ Thiếu Khanh cũng từ miệng Mặc Quân cái bụng tròn vo đạt được khẳng định.
Tiên Lưu kiều trong thời gian mười năm bị quang cầu kim sắc, Mặc Quân và Giới ăn hết sạch.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy rất kỳ quái: “Trăm năm cũng chưa chắc có thể ăn xong, mười năm đã ăn xong cho ta?”
Cuối cùng vẫn là Giới len lén nói cho hắn biết, quan tài bên kia cũng đang hấp thụ năng lượng xong, Lữ Thiếu Khanh mới thoải mái.
Tiểu đệ Tử Quỷ cũng ăn theo à.
Sau khi biết nguyên nhân, Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu, hùng hùng hổ hổ nói với quan tài: “Không biết xấu hổ, ngươi không biết ngại à?”
“Đây là đồ của ta, ngươi không hỏi một tiếng đã ăn, sao ngươi không ăn bể bụng ngươi luôn đi?”
“Chưa từng thấy loại ma quỷ nào như ngươi, tham lam, tham ăn, hẹp hòi, keo kiệt, hèn hạ, vô sỉ.”
Sau khi mắng tiểu đệ Tử Quỷ một trận, chọc cho quan tài tức đến run rẩy, Lữ Thiếu Khanh mới thoải mái rời khỏi nơi này.
Lữ Thiếu Khanh bỏ xuống một câu đi tu luyện, Hồ Tuyết nhìn mà cạn lời.
Đây có gọi là nước tới chân mới nhảy không?
Coi như hiện tại bắt đầu tu luyện, có thể tiến bộ được bao nhiêu?
Còn chẳng bằng ngồi rảnh rỗi nghĩ chút biện pháp đi.
Hắn ta nhìn qua Tiêu Y: “Mộc Vĩnh tiền bối vẫn luôn như vậy sao?”
Tiêu Y gật đầu: “Đúng, có vấn đề gì không?”
Vấn đề lớn đấy.
Hồ Tuyết bất đắc dĩ thở dài, thế cục hiện tại như thế nào trong lòng các ngươi không biết sao?
Hắn ta nhìn thẳng Tiêu Y, thực tình hỏi: “Tiêu tiền bối, ngươi không lo lắng chút gì sao?”
Tiêu Y lại hỏi lại: “Có cái gì để phải lo lắng chứ?”
Hồ Tuyết bị lời của Tiêu Y làm cho nghẹn đến mắt trợn trắng, hơn nửa ngày trời vẫn chưa bình phục lại.
Ngốc bạch ngọt sao?
Mới vừa rồi còn biết lo lắng Hồ tộc có âm mưu gì.
Bây giờ lại là mặt mũi tràn đầy ngây thơ.
Hồ Tuyết vỗ ngực, hơn nửa ngày mới thở ra hơi.
Hắn ta phát hiện nói chuyện với ba sư huynh đệ nhà này thật tốn sức.
Không thể nói chuyện được với Kế Ngôn, nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y thì dễ bị tức chết.
Nghiệp chướng, rốt cuộc mình ôm phải đùi gì vậy?
Hồ Tuyết một lần nữa vô cùng lo lắng cho tiền đồ của mình.
Lần này đến Kỳ thành chính là quyết định sai lầm nhất cuộc đời mình.
Hồ Tuyết dứt khoát hỏi thẳng: “Thế cục hiện tại không rõ, chẳng lẽ các ngươi không lo lắng?”
Tiêu Y cười khì khì, vô cùng tự tin: “Yên tâm đi, có Nhị sư huynh ở đây, không sao đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận