Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2024

Chương 2024Chương 2024
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kế Ngôn là người đặc biệt nhất rồi.
Doanh Kỳ lại mừng rỡ hô lên: “Xương Thần cũng không chiếm được lợi lộc gì từ hắn ta.”
“Chúng ta có cơ hội rồi!”
Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, hét lên với Doanh Kỳ: “Cái đồ diều hâu nhà ngươi, có thể ngậm cái miệng qua đen lại được không?”
Tu luyện đến mức hồ đồ rồi sao?
Không biết có mấy lời không nên nói sao?
Há miệng liền nói hươu nói vượn, ưu thế gì cũng bị cái miệng quạ đen của nàng ta nói cho mất cả vía rồi.
Nếu không phải xem ngươi là diều hầu dưới tay nhiều thủ hạ ta đã xử lý ngươi từ lâu rồi.
Cái miệng qua đen này, đáng ghét nhất.
Phải tính món nợ này lên tên mập kia, đến khi gặp mặt sẽ đánh thêm vài trận.
Doanh Kỳ không phục lắm. Ta ăn ngay nói thật, sao lại thành miệng quạ đen rồi? Nàng ta vừa muốn nói chuyện, bên kia Xương Thần lại lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng, móng vuốt sắc nhọn vồ xuống, trời đất lập tức biến đổi.
Vù vù.
Đột nhiên từng trận yêu phong nổi lên, ánh sáng dần trở nên lờ mờ.
Vô số sương mù màu đen cuồn cuộn phun trào, như một biển mây đen bao phủ khắp thiên địa.
Mảnh thế giới của Kế Ngôn bắt đầu trở nên trong suốt. Bùn đất bay lên, từng đốm từng đốm sáng từ trong bùn đất bay ra như đo đóm, nổi bồng bầnh giữa hư không bay về phía Xương Thần. Đồng thời, số bùn đất kia nhanh chóng chuyển sang màu xám trắng, hóa thành bột phấn tiêu tán trong trời đất.
Bạch Thước thấy cảnh tượng này sắc mặt lại tái đi: “Xương Thần muốn thôn phệ toàn bộ nơi đó, sư huynh của ngươi cũng không ngoại lệ.”
Một chiêu này của Xương Thần chỉ có Bạch Thước từng được chứng kiến, dù từ niên đại xa xưa vân rất đáng sợ. Đám thú nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh cũng trở nên nghiêm trọng.
Khả năng thôn phệ của Xương Thần lợi hại hơn hắn tưởng nhiều.
Nhưng thấy Kế Ngôn vẫn bừng bừng dấu chí, sóng khí tức trở nên huyần diệu.
Lữ Thiếu Khanh kiềm chế xúc động muốn ra tay, hiện giờ vẫn không phải thời cơ tốt để xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi lắc đầu, không nói gì.
Các thú cạn lời, đã tới mức này rồi mà vân còn đứng xem kịch nữa à?
Quả nhiên, ngươi chính là chó săn của Xương Thần.
Lực hút cực mạnh khiến cho Kế Ngôn cảm giác huyết dịch linh lực đầu có dấu hiệu rời khỏi cơ thể mình.
Lực hút còn mạnh hơn cả Ma Long ban nãy.
Lực hút như bão gió tứ ngược bốn phía, không ngừng lan rộng.
Như có vô số cánh tay đang lôi kéo mình dâng lên cho Xương Thần.
“Hừ!”
Kế Ngôn hừ lạnh, vung ra một kiếm, kiếm ý như gió xanh dập dờn thổi vù vù bốn phía.
Lực hút giảm bớt một chút, nhưng chẳng mấy chốc lực hút xung quanh lại tăng mạnh.
Kế Ngôn nhíu mày, hắn ta cảm giác có điểm gì là lạ. Đây không phải sức mạnh đơn thuần hay sóng dao động của năng lượng. Quy tắc!
Trong đầu Kế Ngôn hiện ra hai chữ này.
Hắn ta lĩnh ngộ được quy tắc phong mang, nhưng lại không hiểu rõ lắm về quy tắc. Đây là vấn đề về cảnh giới. Chỉ có bước vào Hợp Thể kỳ mới có thể lý giải tốt hơn về quy tắc.
Xương Thần là từ Đại Thừa kỳ rơi xuống, ,lý giải về quy tắc có thể nói là lợi hại nhất thế giới này.
Sức mạnh quy tắc mà nó đánh ra, tất cả mọi thú ở đây đều không thể hiểu được. Đây là đả kích giảm chiều không gian.
Không có cách nào sao?
Ánh mắt Kế Ngôn yếu đi, vừa ngăn cản lực hút cực mạnh vừa suy tư xem làm sao để phá cục.
Chạy khỏi nơi này, tránh né mũi nhọn, Kế Ngôn lập tức bác bỏ biện pháp này.
Đây không phải phong cách của hắn ta, lại nói, hắn ta cũng không chạy thoát được. Vùng không gian này đã bị Xương Thần khống chế, trốn cũng trốn không thoát.
Kế Ngôn ngẫm nghĩ một lát, bên người lại nổi sóng không khí, vô số kiếm ý xuất hiện di động quanh thân hắn ta, giống như một thị vệ trung thực.
Lĩnh vực mở ra, lực hút suy giảm, nhưng lực hút bên ngoài vận mạnh như vậy. Dần dần, ngay cả không gian liên quan cũng bị thôn phệ. khe hở hư không bắt đầu xuất hiện, cơn bão hư không cũng vù vù thổi tới.
Mặc dù đã giảm bớt lực hút trên người mình nhưng vẫn không cách nào bài trừ được lực hút của Xương Thần, nếu cứ tiếp tục như vậy, vùng không gian liên quan của hắn ta cũng sẽ bị Xương Thần hấp thu mất, cuối cùng lại hóa thành năng lượng của Xương Thần.
Kế Ngôn thử mở rộng lĩnh vực, song khi mở rộng ra được thì hắn ta hơi lực bất tòng tâm.
Lực hút quá lớn, tiêu hao rất nhiều năng lượng của hắn ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc đó hắn ta sẽ kiệt sức rất nhanh, cuối cùng không thể giãy dụa nữa. Xương Thần cũng phát giác được lĩnh vực của Kế Ngôn, cười lạnh một tiếng, tiếng nói như sầm sét quanh quần giữa trời đất: “Sâu kiến, chỉ là thủ đoạn mà cũng dám càn rỡ?”
Một cỗ sức mạnh vô hình. Phụt.
Lĩnh vực của Kế Ngôn lập tức vỡ vụn.
Giống như Hóa Thần kỳ có thể nhẹ nhõm bài trừ thuấn di của Nguyên Anh kỳ, Hợp Thể kỳ có thể nhẹ nhàng bài trừ lĩnh vực của Luyện Hư kỳ. Đây là đòn tấn công kiểu nghiền ép, không có mấy ai có thể ngăn cản được.
Lĩnh vực bị đánh nát, kiếm ý đầy trời đầu tiêu tán.
Kế Ngôn lại lần nữa bị thương nặng, máu tươi phun ra, bị lực chút to lớn nhanh chóng hút lấy, nhập vào trong thân thể Xương Thần. Lại một lần nữa nếm được máu tươi của Kế Ngôn, hai mắt Xương Thần lại càng sáng lên rực rỡ.
“Sâu kiến, ngươi là của ta!” Xương Thần tham lam nhìn chằm chằm Kế Ngôn, đồng thời lực tăng thêm lực hút.
Kế Ngôn không cách nào đứng yên tại chỗ được nữa, bị ép cho không ngừng tiến lại gần Xương Thần.
Không gian xung quanh lại càng thêm hư ảo, như một tấm vải vẽ không ngừng bị rút đi từng sợi vải, màu sắc trên tấm vải dần phai đi dần dần biến mất.
Không gian bắt đầu trở nên không ổn định, không gian loạn lưu, hư không gào thét. Ném một tu sĩ Nguyên Anh kỳ vào, chớp mắt sẽ bị chém nát thành vô số mảnh vỡ.
Đối mặt với tình huống như vậy, Kế Ngôn lại nhắm mắt, tay cầm Vô Khâu kiếm.
Tâm thần chìm đắm, tiếp tục cảm nhận xung quanh.
Nhìn thấy vùng không gian xung quanh Kế Ngôn trở nên hư ảo rồi bắt đầu sụp đổ, mà Kế Ngôn đang chậm rãi bị Xương Thần hút đi.
Sắc mặt của đông đảo Yêu thú trở nên căng thằng, vô cùng khó coi.
“Hỏng bét rồi, không có cách nào sao?” “Muốn ra tay sao?”
“Làm sao ra tay được? Cuốn vào đầu phải chết.”
Một chiêu này của Xương Thần không chỉ đơn thuần là nhắm vào Kế Ngôn, mà bất kỳ ai bước vào vùng không gian kia cũng đầu trở thành mục tiêu của Xương Thần.
Bạch Thước lại lần nữa nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi không ra tay sao?”
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi: “Ra tay thế nào? Ngươi có biện pháp không?” Bạch Thước đau khổ ra mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận