Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1467: Vừa nhìn đã biết là chó cảnh

Chương 1467: Vừa nhìn đã biết là chó cảnhChương 1467: Vừa nhìn đã biết là chó cảnh
Giản Nam lại nổi điên lên. Quả nhiên, tên ghê tởm này là cố ý.
Lữ Thiếu Khanh gõ gõ bàn, hỏi: "Làm sao? Lúc trước thì dám, giờ ở đây lại không dám à?”
Mấy người Cảm Mông, Ngưu Cương vểnh tai. Có gian tình!
Giản Nam quay mặt đi chỗ khác, không có ý định để ý tới Lữ Thiếu Khanh nữa.
Chỉ bằng mấy lời này của ngươi, ta không xử lý ngươi đã tốt lắm rồi, còn mong ta lột linh đậu cho ngươi nữa à?
Nằm mơ đi!
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Thân phận của ngươi thế nào? Thực lực ra sao? Làm việc còn phải quan tâm người khác nhìn thế nào à?"
Giản Nam nhíu mày. Gia hỏa này, nói vậy có ý gì?
Lữ Thiếu Khanh gõ bàn một cái , nói với Giản Nam: "Ngồi xuống đi, ngươi đứng đấy giống như thị nữ vậy"
Giản Nam mặc kệ. Dù đứng đây nhìn giống thị nữ nhưng ngồi xuống lại càng giống.
Nàng ta không muốn lột linh đậu.
Nhưng Giản Bắc đột nhiên lại nói: "Tiểu muội, ngồi xuống đi, đứng ở đây không lễ phép."
Giản Nam nghiến răng, quay mặt đi chỗ khác. Có vẻ như ca ca mình lại đứng cùng một phe với tên ghê tởm kia.
Lữ Thiếu Khanh cười hà hà: "Không ngồi thì thôi. Người đâu, mau gọi người tới hầu hạ Bắc huynh."
"Hừ"
Hừ lạnh một tiếng, Giản Nam ngồi xuống bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta lạnh lùng nói: "Đại ca, nếu hôm nay huynh dám làm chuyện xấu xa này, về nhà muội sẽ mách với phụ thân!"
Sắc mặt Giản Bắc lập tức sụp đổ.
Phụ thân mong con trai thành rồng thành hổ mà thất bại, cực kỳ chán ghét đứa con trai là hắn ta, đánh cho là chuyện thường.
Nếu bị phụ thân biết mình đến đây trái ôm phải ấp, khẳng định sẽ không thiếu một trận đòn đâu.
Lữ Thiếu Khanh đưa đĩa linh đậu tới. Lột đi"
"Lột linh đậu, có hợp lý không? Ngươi nói ngươi sợ bị người khác chê cười, ta sẽ cất nó đi."
Giản Nam nghiến chặt răng ngà, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi lột linh đậu
Nàng ta không muốn bị nói là sợ.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế thì mỉm cười. Cô nàng này không ngu lắm.
Lúc này, đột nhiên Ngưu Cương lạnh lùng lên tiếng: "Hừ, kiêu ngạo quá nhỉ, không ngờ lại để cho người mạnh nhất Giản gia lột đậu cho mình. Cuồng vọng!"
Vừa rồi Ngưu Cương vấn bình tĩnh, nhưng lúc này sắc mặt đã mang theo vài phần khinh thường và phân nộ.
"Giản Bắc, Giản Nam, các ngươi là con cháu dòng chính cuẩ Giản gia, bây giờ lại như một hạ nhân, không sợ khiến Giản gia mất mặt sao?"
"Các ngươi không sợ mất mặt, ta thì có. Thật hổ thẹn khi làm bạn với các ngươi."
"A?" Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ kinh ngạc: "Ngươi không bị câm điếc à? Ta còn tưởng ngươi bị câm đó!"
Giản Bắc cười hà hà: "Chúng ta làm thế nào không liên quan đến ngươi. Ngươi vẫn nên cẩn thận với đại ca của ta đi"
"Nếu ngươi nhìn huynh ấy không vừa mắt, có thể đánh cho một trận."
Giản Bắc chỉ ước gì Ngưu Cương ra tay với Lữ Thiếu Khanh. Khi ấy hắn ta có thể biết được thực lực của Lữ Thiếu Khanh thế nào.
Đồng thời, hắn ta còn nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, hôm nay ta và tiểu muội sẽ không ra tay, huynh tự xem mà xử lý đi."
Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại khịt mũi coi thường, tràn đầy khinh miệt Ngưu Cương, cao cao tại thượng như thể mình mới là đệ tử của năm nhà ba phái vậy.
"Hắn ta? Ta có thể xử xong hắn ta ngay bây giờ."
"Cái gì?" Ngưu Cương giận quá mà cười: "Ha ha ha, cuồng vọng. Ta không ngờ lại có người cuồng vọng như thế."
"Thật không hiểu vì sao Ngao Đức, Công Tôn Liệt lại cúi đầu với ngươi."
Cảnh Mông cũng lắc đầu. Lời của Lữ Thiếu Khanh, đến đồ đần cũng không dám thử nói.
Ngưu Cương là ai?
Đại sư huynh Thánh Dương Tông, cảnh giới Nguyên Anh tầng chín đấy. Mà Thánh Dương Tông còn am hiểu thuật luyện thể, thân thể khỏe mạnh cứng rắn, có thẻ so với hung thú yêu thú. Ngay cả Mị Càn cũng không dám nói bừa có thể đánh thắng Ngưu Cương, chứ đùng nói là xử lý được ngay.
Giản Bắc không nhịn được lại thì thầm hỏi: "Đại ca, huynh biết hắn ta là ai không?"
"Huynh tưởng huynh là hóa thần à? Còn đòi xử lý được hắn ta ngay lập tức chứ."
Ngưu Cương lạnh lùng, vừa tự tin vừa mạnh mẽ nói: "Dù là Hóa Thần, ta cũng sẽ không dễ dàng thua như thế."
Lữ Thiếu Khanh vẫn kiêu căng ngạo mạn, cuồng vọng như thế: "Đó là người khác, ta muốn xử ngươi, chỉ cần một chút."
"Xem ngươi này vừa nhìn đã biết là chó cảnh."
Ngưu Cương không nhịn nổi nữa, vỗ mạnh một cái, cái bàn lập tức nát luôn, khí tức tỏa ra khiến cho hai vị tu sĩ mỹ nữ tái mét, run lẩy bẩy.
Giản Bắc bó tay rồi. Đại ca, quả nhiên là huynh đến đây gây sự mà.
Ở đây, huynh có thể nói bất kỳ ai là chó cảnh, duy chỉ có hắn ta là không thể nói được.
Huynh nhìn người ta đi, khôi ngô cao to, vạm vỡ cơ bắp, cường tráng khỏe mạnh, nào có tí gì giống chó cảnh đâu?
"Ngươi đang tự tìm cái chết!" Ngưu Cương nổi giận đùng đùng, đằng đằng sát khí, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.
"Nói thật đấy, ngươi không tin cũng chẳng có cách nào." Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay: "Có đôi khi lời nói thật khiến người ta rất đau đớn, nhưng ngươi phải học cách chấp nhận nó."
Ngưu Cương càng không nhịn nổi nữa, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh mà rống lên; "Đến, đánh với ta một trận."
"Để ta xem thử sự lợi hại của ngươi!"
"Không hay đâu.' Lữ Thiếu Khanh thẹn thùng: "Đến lúc đó, ngươi mất mặt là chuyện nhỏ, Thánh Dương Tông mất mặt thì ngươi thảm rồi."
Cảnh Mông vội vàng lên tiếng khuyên can: "Ngưu huynh, được rồi, có chuyện gì mọi người từ từ nói."
Từ từ nói cái rằm!
Đến bước này rồi, nếu không làm gì đó, Ngưu Cương hắn ta còn cần lăn lộn ở Trung Châu này nữa không?
Ngưu Cương lại kêu lên, sát khí ngút trời. Hiện giờ hắn ta chỉ hận không thể đánh chết Lữ Thiếu Khanh ngay lập tức: "Tới Quyết Đấu các. Ngươi ta phân cao thấp, cũng phân sinh tử!" "Phải đánh thật sao?" Lữ Thiếu Khanh nhíu mày bày ra vẻ đắn đo.
"Trừ phi ngươi quỳ xuống xin lỗi, nếu không việc này không xong đâu."
"Tới Quyết Đấu Các quá phiền toái." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Giản Bắc: "Bắc huynh còn chưa được uống hoa tửu đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận