Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 97 - Lần này nàng ta đã thua thiệt đến nhà bà ngoại luôn rồi.



Chương 97: Lần này nàng ta đã thua thiệt đến nhà bà ngoại luôn rồi.Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhìn Lữ Thiếu Khanh được tiện nghi còn khoe mẽ, Tuyên Vân Tâm lại một lần nữa bị tức đến đau tim.Lần này nàng ta đã thua thiệt đến nhà bà ngoại luôn rồi."Ngươi có gan thì giết ta đi."Tuyên Vân Tâm cắn răng, oán hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Bằng không, ngày sau ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù."Trong cả đời Tuyên Vân Tâm, đây lần đầu tiên nàng ta bị người đối đãi như vậy, cũng khó chịu y như lúc bị một nam nhân không thích đoạt thân xử nữ.Đừng nhìn nàng ta bình thường phóng đãng, giống như là một nữ nhân không đứng đắn, không tự trọng. Nhưng mà...Bề ngoài nàng ta phóng đãng, nhưng nội tâm lại băng thanh ngọc khiết, chưa bao giờ để cái gọi là nam nhân vào mắt. Chưa bao giờ có khách quý, trai lơ gì đó.Nàng ta thậm chí còn chưa từng chạm vào bàn tay của một nam nhân nào.Hôm nay lại bị Lữ Thiếu Khanh đánh mông, nhìn quần áo trong của nàng ta.Trong mắt Tuyên Vân Tâm, không khác gì là nàng ta đã bị Lữ Thiếu Khanh làm cái kia.Nàng hận không thể đồng quy vu tận cùng Lữ Thiếu Khanh.Vốn định tự nổ nội đan, nhưng hiện tại nàng ta không thể làm được. Cho nên chỉ có thể chọc giận Lữ Thiếu Khanh, bởi vì nàng ta vẫn còn có một cách khác.Mọi người cùng nhau đồng quy vu tận đi.Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nhìn chằm chằm Tuyên Vân Tâm.Nụ cười trên mặt biến mất, trở nên bình tĩnh, ánh mắt hờ hững.Trong nháy mắt, Lữ Thiếu Khanh trong lòng Tuyên Vân Tâm như biến thành người khác.Nếu như nói, Lữ Thiếu Khanh vừa rồi là một tiểu nhân tham tiền, đồ vô sỉ. Như vậy ở giờ khắc này, Lữ Thiếu Khanh nhưu biến thành một tu sĩ coi thiên hạ thương sinh như cỏ rác, hờ hững hết thảy.Ánh mắt hờ hững khiến trong lòng Tuyên Vân Tâm nhịn không được mà sinh ra một trận sợ hãi. Loại hờ hững này, cũng không phải là giả vờ.Loại ánh mắt này, Tuyên Vân Tâm chỉ từng được cảm nhận trên người những lão yêu quái sống trên trăm năm hoặc mấy trăm năm kia.Tuyên Vân Tâm không rõ, Lữ Thiếu Khanh trước mắt so ra còn nhỏ hơn nàng ta, làm sao có thể có được loại ánh mắt này?Đây thực sự là một nam nhân đáng sợ. Hắn thật sự sẽ ra tay.Trong lòng Tuyên Vân Tâm sinh ra ý niệm như vậy.Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh như vậy, rất nhiều lời Tuyên Vân Tâm muốn nói đều bị chặn ở trong cổ họng, nói không nên lời.Nàng ta không muốn thừa nhận, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng không lừa được chính nàng ta.Giờ khắc này, nàng ta sợ hãi.Lữ Thiếu Khanh cứ nhìn chằm chằm Tuyên Vân Tâm như vậy, bầu không khí cũng dần dần khẩn trương.Rừng cây xung quanh, vốn nên có tiếng chim kêu côn trùng kêu. Hiện tại tất cả đều biến mất, tĩnh mịch, đáng sợ tới cực điểm.Nửa ngày sau.Tuyên Vân Tâm cắn răng, ánh mắt kiên quyết: "Đến đây, ra tay đi. Ngươi không ra tay thì không phải là nam nhân."Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cười, lập tức khôi phục bộ dáng bình thường.Bầu không khí tràn ngập khẩn trương cũng theo nụ cười của Lữ Thiếu Khanh mà tiêu tán.Tuyên Vân Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm theo.Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, đáng yêu hơn nhiều so với Lữ Thiếu Khanh vừa rồi."Ngươi..."Lữ Thiếu Khanh khoát tay nói: "Chém chém giết giết làm gì? Ta là người yêu thích hòa bình."Lữ Thiếu Khanh không phải không muốn giết Tuyên Vân Tâm.Dựa theo tính cách của hắn, lúc này hắn là phải diệt cỏ diệt tận gốc, chấm dứt hậu hoạn.Thế nhưng, Tuyên Vân Tâm cũng không phải chỉ có một mình, bên ngoài vẫn còn những người khác của Điểm Tinh Phái.Lữ Thiếu Khanh không có lòng tin mình sẽ giết chết toàn bộ bọn họ mà không để lộ tin tức.Còn nữa, ba người Hạ Ngữ, Biện Nhu Nhu, Phương Hiểu chỉ có thể xem như đồng bạn, cũng không phải là người một nhà.Cho dù hắn giết toàn bộ người của Điểm Tinh Phái, cũng khó có thể bảo đảm tin tức sẽ không bị lộ ra.Đặc biệt là nha đầu Biện Nhu Nhu kia, nói không chừng vừa đi ra ngoài sẽ mật báo, bán hắn trước.Tuyên Vân Tâm là đệ tử hạch tâm của Điểm Tinh Phái, giết nàng ta, sẽ chọc Điểm Tinh Phái hung hăng đến trả thù.Kết quả như vậy không phải chủ ý của Lữ Thiếu Khanh.Giết Tuyên Vân Tâm chẳng những không giải quyết được phiền toái, ngược lại sẽ trêu chọc phiền toái lớn hơn nữa.Nếu đã như vậy, tại sao phải giết chứ.Hơn nữa!Lữ Thiếu Khanh thản nhiên nói: "Ngươi còn có hậu chiêu đúng chứ?"Từ lúc mới tới đây, hắn đã nổi lên sát tâm với Tuyên Vân Tâm.Nhưng vừa rồi khi nổi lên sát tâm, hắn liền cảm nhận được một đợt uy hiếp yếu ớt.Lữ Thiếu Khanh tin tưởng cảm giác của mình.Nếu hắn dám hạ sát thủ, hắn sẽ gặp nguy hiểm, cho nên hắn mới đổi ý.Sắc mặt Tuyên Vân Tâm hoàn toàn thay đổi.Trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nàng ta không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại nhạy cảm như vậy.Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng cười: "Xem ra Tân Chí cũng là như vậy."Sau đó, xoay người rời đi.Tuyên Vân Tâm ở phía sau hô to: "Hỗn đản, ngươi, ngươi thả ta ra."Tiếng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: "Không vội, cấm chế rất nhanh sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó ngươi liền có thể khôi phục hành động, bái bai..."Hạ Ngữ đã thu bí cảnh chi tâm lại, đứng ở bên ngoài đại trận.Linh thức của nàng kéo dài ra ngoài, nhưng không thể dò xét rõ ràng bên trong, nó phản hồi lại là bên trong trống rỗng.Biết sư muội các nàng còn ở bên trong, Hạ Ngữ cũng không dám tùy tiện tiến vào.Nàng không giỏi về trận pháp.Đại trận này mặc dù là vội vàng bày ra, nhưng mà lại không có ai biết là Lữ Thiếu Khanh bày ra lúc nào và như thế nào.Tùy tiện đi vào, sẽ chỉ khiến cho mình bị nhốt ở bên trong.Hạ Ngữ nhìn đại trận, nhịn không được cảm thán một tiếng ở trong lòng.Thiên Ngự Phong, nhân tài xuất hiện lớp lớp.Kế Ngôn, đệ nhất Tề Châu, chưa tới ba mươi đã lấy tư chất ngút trời bước vào Nguyên Anh kỳ.Tiêu Y, tiểu sư muội Kế Ngôn, Luyện Khí kỳ lại lĩnh ngộ kiếm ý, phần thiên phú này không kém Kế Ngôn bao nhiêu. Hôm nay nàng dám đứng ra, dùng thực lực Luyện Khí kỳ ngăn cản đối thủ Kết Đan kỳ.Chỉ riêng can đảm đã bỏ rơi người cùng thế hệ một con phố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận