Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1561

Chương 1561Chương 1561
Sau vài hô hấp trôi qua, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không nói gì, Du Tế cắn răng một cái đứng lên nói với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ."
"Bọn họ đều vô tội, trong nhà đều có người già trẻ nhỏ, tiền bối có thể tha cho bọn họ không?"
"Tiền bối muốn giết thì giết một mình ta đi."
Bên cạnh lập tức có người nói: "Đội trưởng, nếu chết mọi người cùng chết."
"Đúng a, không cần cầu xin tha thứ, không phải chỉ là chết thôi sao? Sợ cái gi?
Tuy nói những người này đều là tu sĩ tầng chót nhưng nghĩa khí vứt chưa vứt đi.
Thời khắc mấu chốt, sẽ không vứt bỏ đồng bạn của mình.
Lữ Thiếu Khanh nhìn ở trong mắt, cuối cùng thản nhiên nói: "Đứng lên đi, không có ý định giết các ngươi."
"Thật, thật sao!"
¡ này như là tiếng trời, nhưng cũng làm cho bọn người Du Tế không thể tin được.
"Giả đấy, hay là giờ ta giết các ngươi nhé?" Một câu của Lữ Thiếu Khanh dọa cho mấy người Du Tế lập tức nhảy dựng lên.
Du Tế vội vàng hành lễ: "Tạ, tạ ân không giết của công tử."
Vì để cho Du Tế bọn hắn càng tin tưởng hắn, Lữ Thiếu Khanh ném trữ vật giới chỉ của Tân Hồng thượng nhân và Chu Dật Tu cho Du Tế: "Cầm đi, những thứ này coi như đền bù tổn thất cho các ngươi."
Hắn đã lấy đi toàn bộ linh thạch và một ít vật liệu bên trong, còn lại đều là vật liệu phổ thông, hắn cũng coi thường.
Trong tay hắn có rất nhiều vật liệu.
Nhưng những vật liệu này đối với Du Tế mà nói, là một món tài sản khổng lồ.
Du Tế nhìn thoáng qua đồ vật bên trong, hai mắt trợn thật lớn.
Vật liệu bên trong tính ra giá trị đã hơn ngàn vạn viên linh thạch.
Sau khi nhìn chằm chằm một hồi mới chần chờ nói: "Công tử, cái này, cái này nhiều lắm."
Lữ Thiếu Khanh cười: "Cầm đi, chúng ta không phải một bọn sao?"
"Lại nói, cũng không đơn thuần là hoàn toàn bồi thường cho các ngươi, ta còn có chuyện cần các ngươi hỗ trợ."
Du Tế nghe xong lập tức ném trữ vật giới chỉ trong tay cho Lữ Thiếu Khanh.
Loại tôn tại như Lữ Thiếu Khanh, việc hắn muốn làm chắc chắn những tiểu tu sĩ như hắn ta không đụng vào được.
Hơi không cẩn thận sẽ hôi phi yên diệt.
"Công tử, chúng ta có thể làm được gì chứ? Thực lực chúng ta yếu ớt, chỉ sợ không thể giúp đại ân."
Du Tế không muốn dẫn người của mình tham gia vào chuyện của Lữ Thiếu Khanh, nếu có thể, hắn ta muốn bây giờ lập tức dẫn người rời đi, phủi sạch sẽ quan hệ với Lữ Thiếu Khanh.
Thật là đáng sợ. Giả heo ăn thịt hổ.
Dọa chết người.
Cho dù không phải bị hù chết, cũng sẽ bị tức chết.
Để đảm bảo bình an, rời xa tên này là tốt nhất.
Du Tế là người thông minh, lăn lộn lâu như vậy, kinh nghiệm giang hồ phong phú.
Hắn ta hiểu sâu sắc, ôm đùi là chuyện tốt, nhưng đôi lúc, ôm đùi quá lớn, không ôm được rất dễ ngã chết.
Lữ Thiếu Khanh cười lên, lộ ra dáng vẻ vô cùng hiền lành, chỉ vào thi thể Tân Hồng thượng nhân và Chu Dật Tu nói: "Không nguyện ý hỗ trợ đúng không?"
"Các ngươi xuống dưới giúp ta gởi lời hỏi thăm bọn hắn."
Du Tế lập tức đổi giọng: "Công tử có gì phân phó cứ việc nói, chúng ta nguyện ý vì công tử xông pha khói lửa."
Không thể trêu vào, đối mặt với yêu cầu của loại tồn tại như Lữ Thiếu Khanh, bọn hắn chỉ có thể cúi đầu đồng ý.
Nhìn thấy bọn hắn mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu, biết bọn hắn lo lắng cái gì, Lữ Thiếu Khanh không bắt bọn hắn hái sao ngắt trăng cho hắn, chỉ nói: "Chuyện rất đơn giản, trở thành chính danh của núi Đỉnh Tinh."
Chính danh?
Mặt của đám người Du Tế ngây ra, chính cái gì danh?
Trong ánh mắt sững sờ của mấy người Du Tế, Lữ Thiếu Khanh mở miệng: "Phong cảnh núi Đỉnh Tinh này tươi đẹp, là một tòa danh sơn hiếm có."
"Thế mà bị người chiếm lấy làm nên mấy chuyện xấu xa này, đúng là bôi đen núi Đỉnh Tinh."
"Mấy ngày nay các ngươi canh giữ dưới chân núi Đỉnh Tinh cho ta, nói với người qua đường, có soái ca thấy chuyện bất bình nên đã giết chết sạch thổ phỉ núi Đỉnh Tỉnh rồi."
"Trả lại sự trong sạch cho núi Đỉnh Tỉnh."
Trong sạch cọng lông!
Trong lòng mấy người Du Tế không kìm được chửi thề, thậm chí Du Tế hoài nghỉ: "Công tử, chẳng lẽ ngươi cũng muốn thu chút phí qua đường?"
Không thể không hoài nghi chuyện này, mặc dù thời gian chung đụng không dài, nhưng Du Tế dám khẳng định Lữ Thiếu Khanh làm ra được loại chuyện này.
Không ngờ rằng, Lữ Thiếu Khanh mặt mũi đầy khinh thường: "Cá quá nhỏ, không hứng thú."
Một lần mới mấy vạn viên linh thạch phí qua đường, lúc nào mới có thể phát tài?
Loại ăn cướp trình độ thấp này, hắn không thèm.
Haizz, được nhìn những khoản tiền lớn, tiền cắc không thể lọt vào mắt nữa.
Nghiệp chướng mà.
Không ăn cướp à?
Du Tế nghi hoặc, tuy nhiên hắn ta kinh nghiệm phong phú nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, tuy nói Tân Hồng thượng nhân hành xử rất quá đáng nhưng hắn cũng có không ít hữu hão."
"Chuyện ở đây truyề ra, chỉ e sẽ mang đến phiền phức cho công tử ngươi."
Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Ta đây cũng là không có cách nào khác? Sợ có người là dân mù đường, lạc đường, tìm không thấy ta."
Trung Châu rất lớn, từ Đốn thành đến Tiếu thành có vô số con đường, một khi tiến vào những nơi này như cá vào biển lớn.
Muốn tìm người, cho dù là Hóa Thần cũng như mò kim đáy biển, tìm không thấy người.
Hiện tại hắn đi đã lâu như vậy cũng không thấy có người tới tìm hắn, Lữ Thiếu Khanh vô cùng lo lắng người đi tìm hắn là dân mù đường, sẽ lạc được.
Tìm không thấy hắn, hắn sẽ thương tâm.
Lữ Thiếu Khanh sau khi nói xong, chắp hai tay sau lưng đằng không mà lên: "Các ngươi cứ nói ta bị thương ở núi Đỉnh Tinh, không cách nào hành động, cần dưỡng thương, nhớ, truyền tin phải chân thật một chút."
Lữ Thiếu Khanh cứ thế tiêu sái rời đi, mấy người Du Tế hai mặt nhìn nhau.
Chỉ vậy thôi?
Du Tế siết hai trữ vật giới chỉ trong †ay, cảm thấy như nằm mơ.
"Đội trưởng, làm thế nào?"
Du Tế nhìn dưới tay mình, cân nhắc hai trữ vật giới chỉ trong tay một chút, nở nụ cười khổ: "Còn có thể làm thế nào?"
"Dựa theo ý hẳn thôi."
Trước mặt thực lực cường đại của Lữ Thiếu Khanh, mấy người bọn hắn không có chút sức phản kháng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận