Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 610 - Thì ra là tên hỗn đản nhà ngươi giở trò



Chương 610: Thì ra là tên hỗn đản nhà ngươi giở tròNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHai người bọn vẫn luôn canh chừng ở chỗ đại trận.Nhiễm Vĩnh Niên thân hình gầy yếu, giống như một cây gậy trúc, dáng người hoàn toàn không cường tráng như Ma tộc bình thường cũng cười lạnh liên tục, tản ra khí tức âm ngoan: "Nghe nói ông ta là chưởng môn Thiên Cung Môn đó.""Ha ha, giết ông ta, Thiên Cung Môn năm bè bảy mảng, đến lúc đó đại quân của chúng ta xông tới, hoàn toàn tiêu diệt nó, để cho Thiên Cung Môn thành tế phẩm đầu tiên cho lưỡi đao của Thánh tộc chúng ta."Lệnh Hồ Thời bị bốn vị Ma tộc bao vây, mặc dù là ông ta, cũng cảm thấy da đầu run lên.Trong đó còn có hai vị Nguyên Anh tám tầng, hai người này liên thủ mạnh hơn Hình Tác và Nhan Ba không chỉ mười lần."Chết tiệt!"Trong lòng Lệnh Hồ Thời thầm hận, trúng mai phục.Nhưng cũng hay, ta có thể nhân cơ hội rời khỏi nơi này, làm cho bọn họ đối phó với tiểu tử kia.Lệnh Hồ Thời nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ Truyền Tống Trận, Lệnh Hồ Thời nhìn một cái như vậy, đầu óc tức thì choáng váng.Người đâu?Hắn chạy đi đâu rồi?Lữ Thiếu Khanh đã biến mất không thấy từ lâu, hơn nữa, Truyền Tống Trận cũng vận chuyển vào lúc này, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi đến tận chân trời.Nhà kho rất lớn, chất đầy các loại vật liệu, khoáng thạch, linh dược, thậm chí cả linh cốc cũng có.Đa số là nhị phẩm, tam phẩm.Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, đều là vật liệu sơ cấp chưa được gia công.Đây là nguyên vật liệu vừa mới đào lên, hái xuống.Nơi này nhiều vật liệu, một cái trữ vật bình thường không chứa nổi, tổng giá trị không dưới ngàn vạn viên linh thạch.Nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn không vui. Linh thạch mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm lại không có lấy một viên nào.Lữ Thiếu Khanh thở dài, tràn đầy ưu thương, tràn đầy oán khí, vừa cất hết vật liệu trong kho vào trong nhẫn trữ vật vừa mắng Thiên Cung môn: “Linh thạch đâu? Không biết linh thạch mới là quý nhất sao?”“Số vật liệu này ở đây có làm được gì đâu? Để ở đây cho dài lông ra rồi cho chúng kết hôn sinh con với nhau à?”“Đổi hết thành linh thạch không tốt hơn sao?”Nhẫn trữ vật của Lữ Thiếu Khanh rất lớn, bên trong còn có tiểu đệ ma quỷ lai lịch bất phàm, vật liệu ở đây tuy nhiều nhưng vẫn không lấp đầy được nhẫn trữ vật của hắn.Lữ Thiếu Khanh vừa chê bôi vừa cướp sạch nơi này đến sạch sẽ, đến sợi lông cũng không để lại.Chưa đến một khắc đồng hồ, Lữ Thiếu Khanh đã đi ra để lại một nhà kho rông tuếch.Vừa ra khỏi cửa hắn liền cảm giác được Quản Đại Ngưu từ đằng xa chạy tới.Lữ Thiếu Khanh giật mình, giấu tu sĩ bị hôn mê đi, rồi tránh sang một bên quan sát.Quản Đại Ngưu âm thầm đắc ý đứng trước cửa kho, cướn hớn hở mãi không thôi: “Vẫn là Bàn gia ta thông minh, một chiêu điệu hổ ly sơn đã đùa bỡn đám gia hỏa này xoay quanh được.”“Hắc hắc, ta tới đây, để xem trong này có thứ gì tốt.”“Hừ, đều do tên gia hỏa hỗn đản kia, hại Bàn gia ta nghèo thế này, không biết ở đây có thứ gì tốt không.”Nói xong, Quản Đại Ngưu đẩy cửa ra, nhưng vừa bước vào hắn ta đã ngẩn to te, dụi dụi hai mắt nghi ngờ mình đi lầm.Nơi này sạch tinh bóng loáng, không vương lấy một hạt bụi, chuột chạy tới cũng phải chết đói. Chuyện gì xảy ra thế này?Những thứ kia đâu?Chẳng lẽ người bên ngoài lại đi trông coi một cái nhà kho rỗng? Muốn làm gì? Rảnh quá tìm chán hay sao?Lữ Thiếu Khanh vốn định đánh thức tu sĩ bị hôn mê, nhưng nghe được Quản Đại Ngưu mắng: “Đám con cháu Thiên Cung môn này, hy vọng nhà kho tiếp theo sẽ không khiến ta thất vọng.”Lữ Thiếu Khanh giật mình, cười thầm trong bụng.Tiếp tục làm chim sẻ vẫn hơn.Quản Đại Ngưu hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, thận trọng liếc nhìn xung quanh, sau đó chạy theo một hướng khác.Lữ Thiếu Khanh lẳng lặng theo sau lưng Quản Đại Ngưu, khoan thai tự đắc, nhàn nhã đi bộ, vô cùng thong dong.Có Quản Đại Ngưu quen thuộc với Thiên Cung môn ở đây, hắn tiết kiệm được rất nhiều công sứcQuản Đại Ngưu y như con chuột, chẳng mấy chốc đã tìm được nhà kho thứ hai của Thiên Cung môn.Lần này tới tận năm người trông coi.Khiến cho hai mắt Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà sáng rực lên.Nhà kho này còn được bảo vệ mạnh hơn cả nhà kho thứ nhất, có nghĩa đồ vật trong này sẽ tốt hơn, không chừng tất cả đều là linh thạch trắng bóng.Năm người, hai Kết Đan kỳ, ba Trúc Cơ kỳ.Quản Đại Ngưu cẩn thận dùng lại bài cũ khiến năm đệ tử Thiên Cung môn căng thẳng.Ma tộc xâm lấn, có trời mới biết chúng có giết đến nơi này chưa.Năm người bàn bạc một lát, quyết định phái hai người tới xem xét trước, để lại một tu sĩ Kết Đan kỳ và hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ.Lữ Thiếu Khanh vẫn nhẹ nhàng khiến cho ba người hôn mê, rồi lẻn vào nhà kho thứ hai của Thiên Cung môn.Vào trong đó, Lữ Thiếu Khanh lại chửi ầm lên: “Con mẹ nó chứ, Thiên Cung môn đáng khinh này, rốt cuộc đã giấu linh thạch ở đâu?”“Vật liệu, vật liệu, ngoại trừ vật liệu ra vẫn chỉ có vật liệu. Thật đáng ghét!”Lữ Thiếu Khanh rất muốn lao ra tra khảo đệ tử Thiên Cung môn xem rốt cuộc bọn họ giấu linh thạch ở đâu.Vật liệu ở nơi này không khác gì mấy với nhà kho thứ nhất, nhưng đều đã được gia công sơ bộ, giá trị lớn hơn một chút, cũng có giá trị khoảng ngàn vạn viên linh thạch.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại không vui lắm.Quá nhiều vật liệu, nếu muốn lấy ra dùng thì phải bỏ nhiều tiền ra thuê người xử lý.Nếu không thuê người, nhiều vật liệu như thế hắn tự mình xử lý biết đến đời nào.Còn nếu bán với giá thấp, trong lòng hắn không chịu được.Vật liệu trị giá một trăm vạn, bán đi chỉ có sáu bảy mươi vạn, lòng hắn đau lắm.Lữ Thiếu Khanh vừa thu đồ lại vừa đau khổ xen lẫn vui mừng: “Quá khó. Linh thạch đâu? Ta muốn linh thạch!”Lữ Thiếu Khanh than thở lắc đầu rời đi, rồi lẳng lặng tránh một bên chờ Quản Đại Ngưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận