Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 229 - Khiêu chiến Lữ Thiếu Khanh (tt)



Chương 229: Khiêu chiến Lữ Thiếu Khanh (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuy Doãn Kỳ rất muốn ra tay đối phó với Đỗ Tĩnh, nhưng bây giờ Đỗ Tĩnh đang khiêu chiến Lữ Thiếu Khanh, nàng ta không muốn ra tay giúp Lữ Thiếu Khanh."Ngươi có muốn ta giúp ngươi lẻn vào nhà gỗ của Đại sư huynh không?""Ngươi ra tay đi.""Bằng không ta không giúp ngươi nữa đâu."Lữ Thiếu Khanh đã bắt đầu uy hiếp rồi.Doãn Kỳ không giận, mà chỉ cười lạnh một tiếng, phản uy hiếp: "Ngươi dám đổi ý, ta bảo sư phụ của ta đánh ngươi đó."Doãn Kỳ là Đại đồ đệ của Cơ Bành Việt, rất được Cơ Bành Việt yêu thương.Uy hiếp của Doãn Kỳ hiệu quả hơn uy hiếp của Lữ Thiếu Khanh nhiều.Lữ Thiếu Khanh buồn bực, chẳng lẽ mình phải tự lên đài sao?"Sao hả? Lữ Thiếu Khanh, ngươi không dám ra đây ứng chiến sao?"Đỗ Tĩnh lại quát lên."Chẳng lẽ ngay cả giao lưu với ta mà ngươi cũng không dám sao?"Phiền quá đi.Còn để cho người ta yên không hả?Ta còn chưa định tính sổ với ngươi, ngươi thế mà gào lên với ta trước?Lữ Thiếu Khanh đứng lên, chửi Đỗ Tĩnh phía dưới: "Cháu trai, ngươi sủa gì mà loạn lên thế?""Cho rằng thắng sư muội ta là giỏi lắm à?""Gào gào gào ở đằng kia, sư phụ ngươi không dạy ngươi cách làm người hay sao?""Trừ kêu gào ra, còn biết làm gì nữa hay không?""Ngẩng đầu đứng ở đàng kia, ngươi cho là ngươi tuấn tú lắm hả?""Heo thấy ngươi cũng phải gọi ngươi một tiếng đại ca nữa kìa, đẹp trai cái gì."Lữ Thiếu Khanh mắng một thôi một hồi, làm Đỗ Tĩnh ngớ ra.Ta mới kêu có hai tiếng, sao qua miệng ngươi lại biến thành gào thét không ngừng nghỉ?Sau khi ngớ ra, hắn ta giận không kiềm được..Chết tiệt, dám mắng ta à?"Ngươi, ngươi đáng chết!"Đỗ Tĩnh giận đến mức phổi sắp nổ tung rồi."Thế nào? Ta nói thật thôi mà, chọc vào chỗ đau của ngươi rồi à?""Ngươi đừng tưởng rằng ngươi xấu, là ta không chửi nữa.""Không muốn tự rước lấy nhục thì ngoan ngoãn cút xéo xuống đi, ta có thể không so đo với ngươi."Lữ Thiếu Khanh tiếp tục chỉ vào Đỗ Tĩnh mắng to.Không ít người dùng ánh mắt thương hại nhìn Đỗ Tĩnh.Thật là đáng thương.Bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn cãi lại không được, đã thành một trò cười rồi.Trừ phi!Đỗ Tĩnh đợi đến lúc Lữ Thiếu Khanh tạm dừng lấy hơi, giận dữ hét lên: "Ngươi có dám xuống đây đánh một trận với ta hay không?"Vì không bị cắt ngang, hắn ta vận linh lực, tiếng thét đinh tai nhức óc, vang vọng khắp các đỉnh núi xung quanh.Đỗ Tĩnh phẫn nộ, nhưng không mất lý trí, hắn ta biết nếu hôm nay hắn ta không thể đánh bại Lữ Thiếu Khanh, hắn ta sẽ thành một trò cười.Chỉ có đánh bại Lữ Thiếu Khanh, hắn ta mới có thể lấy lại những gì đã mất.Nếu hắn ta đánh bại Lữ Thiếu Khanh, thì những gì Lữ Thiếu Khanh mắng hắn ta chỉ là chó nhà có tang, sủa lung tung thôi.Lữ Thiếu Khanh đứng ở trên cao, khinh miệt nhìn Đỗ Tĩnh.Ta mắng thôi cũng có thể mắng chết ngươi, ta xuống làm."Vì sao ta phải...""Đi xuống!"Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai hắn.Là giọng của Ngu Sưởng.Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, chưởng môn Ngu Sưởng đang nhìn hắn.Lữ Thiếu Khanh bi phẫn không hiểu, ta có thể mắng chết hắn ta, ta xuống làm gì?Mắng hắn ta là đấu văn, ta giỏi nhất là đấu văn."Đi xuống đánh với hắn ta." Giọng nói của Ngu Sưởng lại vang lên, lần này mang theo uy hiếp: "Bằng không ngươi cứ đợi đó."Không có chỗ dựa, thì thảm như vậy đấy.Sư phụ ơi, chừng nào người mới tới?Đồ đệ đẹp trai đáng yêu của người bị người ta bắt nạt rồi nè.Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, cánh tay không thể mạnh hơn đùi, đành phải chuyển cơn giận lên trên người Đỗ Tĩnh.Hắn chỉ vào Đỗ Tĩnh cả giận nói: "Ngươi chờ đó, ta lập tức xuống đánh chết ngươi..."Gương mặt Lữ Thiếu Khanh vô cùng khó chịu bước lên sàn.Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh bước lên sàn, Tư Dao phát hiện Ngu Sưởng căng thẳng trông thấy.Thậm chí, ngay cả trượng phu của bà Lục Tế cũng không khác gì mấy.Ông ta căng thẳng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Bà ta hơi suy tư một chút liền biết hai người căng thẳng vì điều gì.Bà ta cười khổ một tiếng: “Chưởng môn, Thiếu Khanh đã đồng ý ra trận rồi, chắc là sẽ không vấn đề gì đâu.”Ngu Sưởng không nói gì, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm.Lữ Thiếu Khanh từng nói rồi, để hắn ra trận liền nhận thua.Lỡ như giờ hắn vừa ra trận đã lập tức nhận thua Đỗ Tĩnh, vậy thì Lăng Tiêu Phái có thể giải tán luôn rồi.Vì không còn mặt mũi gì nữa.Nói thật thì nếu có thể, ông cũng không muốn Lữ Thiếu Khanh xuất trận.Bởi dù là ông thì cũng không dám nói hoàn toàn có thể nắm chắc về Lữ Thiếu Khanh.Có đôi khi, trong lòng Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ gì ông cũng không thể đoán được.Nhưng bây giờ ông không thể không để Lữ Thiếu Khanh bước lên.Không còn cách nào khác, chung quy cũng vì vấn đề thể diện.Đỗ Tĩnh đã lên tiếng khiêu chiến rồi, Lữ Thiếu Khanh không ứng chiến, sẽ chỉ làm người ta chê cười.Cơ Bành Việt nhìn Lữ Thiếu Khanh bước lên sàn đấu, ông ta lại nhìn Đỗ Tĩnh với ánh mắt thương hại.“Thế này không bị coi là bắt nạt người khác chứ?”Đỗ Tĩnh chẳng qua chỉ là Trúc Cơ kỳ, Lữ Thiếu Khanh đã là Kết Đan kỳ.Mấy trưởng lão bọn họ cũng không hoàn toàn biết được thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể suy đoán đại khái hẳn là cảnh giới Kết Đan hậu kỳ tầng bảy trở lên.Tiêu Sấm không hề có chút cảm tình nào với Đỗ Tĩnh.Đỗ Tĩnh thực lực mạnh hơn Tiêu Y nhưng vẫn không biết xấu hổ mà khi dễ Tiêu Y.Nếu không phải không được phép, ông ta còn định ra tay với Đỗ Tĩnh.Giờ Lữ Thiếu Khanh ra trận đối phó Đỗ Tĩnh, ông ta cảm thấy không hề có bất kỳ vấn đề gì.“Chỉ tên khốn Quy Nguyên Các được bắt nạt người khác chứ không cho phép người khác bắt nạt bọn hắn sao?”“Hơn nữa, đây là hắn tự rước lấy, sao trách người khác được.”Ngu Sưởng cũng đồng ý với suy nghĩ này.Ỷ lớn hiếp nhỏ, thật sự cho rằng ai cũng sợ người Quy Nguyên Các các ngươi sao?Hôm nay ta cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của một đệ tử khác trong Lăng Tiêu Phái ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận