Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2221: Chương 2221

Chương 2221: Chương 2221Chương 2221: Chương 2221
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Một bóng người mờ ảo xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh, đứng trên quan tài. Bóng người mông lung mờ mờ như được phủ một tầng sương trắng, khiến cho Lữ Thiếu Khanh không thể nhìn rõ được khuôn mặt thật. Cảm giác áp bách mạnh mẽ khiến cho không gian trong phong thời gian dường như đóng băng lại.
Bóng hình này vừa xuất hiện, trên đầu tất cả sao trời đầu tỏa sáng lấp lánh
Nàng ta nhận hết ánh sáng của vầng trăng giữa tỉnh không vô tận, tập trung tất cả tiêu điểm của thế giới, dường như trở thành tồn tại duy nhất giữa thế gian.
Ánh sáng rực rỡ, nhật nguyệt cùng chiếu rọi, tháng quang lóng lánh, thần thánh xa vời, không thể xâm phạm.
Lữ Thiếu Khanh lập tức tê cả da đầu, cái trò quỷ gì thế này? “Chết, à?” Lữ Thiếu Khanh rút một bàn tay, vội vàng cười lấy lòng: “Tiền bối, sao ngươi lại chạy ra ngoài rồi?”
“Chút chuyện nhỏ này, không cần, không cần đâu.” Xác chết vùng dậy hù chết người đấy, có biết không?” Lý nãi nãi, ta chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi ra đầy thật à?
Bóng hình mồng lung kia lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút, khẽ hừ một tiếng.
Tiếng hừ này nghe cũng êm tai, như tiên âm trên trời, vang vọng quẩn quanh.
Trực giác thâm tâm của Lữ Thiếu Khanh đầu vui hẳn lên, chút không vui trong lòng lập tức tiêu tan. Nhưng một khắc sau, một cỗ sức mạnh cường đại ập tới. Bichl
Lữ Thiếu Khanh ngã nhào xuống đất, như bị mồ bàn tay khổng lồ đè xuống.
Mẹ nó, là nữ quỷ!
“Tiần bối, đau, nhẹ chút!”
Lữ Thiếu Khanh giãy dụa đứng dậy: “Có chuyện gì cứ từ từ nói chứ.”
Hừ!
Lại hừ một tiếng, Lữ Thiếu Khanh lại ngã nhào xuống đất, chấn động cả lục phủ ngũ tạng muốn lộn tùng phèo.
Lữ Thiếu Khanh hít một hơi khí lạnh. Đau chết mất thôi! “Đủ rồi đó!” Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà rống lên: “Đừng tưởng ngươi là nữ quỷ thì ta sợ ngươi nhé!”
Nữ quỷ?
Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng hình mông lung kia bắn ra một ánh mắt sắc bén.
Âm ầm! Đỉnh đầu dường như hơi chấn động, một ánh trăng phủ xuống.
Như ngọn núi hàng tỷ vạn cân đè cứng Lữ Thiếu Khanh bên dưới.
“Móa, nữ quỷ, đừng có coi ta là Tôn Hầu Tử.” Lữ Thiếu Khanh rống lên: “Buông ra có được không?”
“Có chuyện gì từ từ rồi nói.” Thân ảnh mông lung chậm rãi nói: “Quy củ của ta chính là quy củ.”
Mặc dù giọng nói thật dễ nghe nhưng lại mang theo một cỗ bá khí tràn ngập, không cho phép nghi ngờ. Như thể lời nàng ta nói ra là Thánh chỉ, người khác không được phép phản đối.
Có ý gì?
Về sau đều nghe lời ngươi ư? Không thể ép giá, ngươi nói bao nhiêu thì là bao nhiêu à? Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Ngươi nghĩ ta dễ bắt nạt đúng không?”
Lữ Thiếu Khanh gầm lên một tiếng, linh lực trong cơ thể vận chuyển, thực lực Hợp Thể kỳ bộc phát trong chớp mắt. Hắn như một mắt nhãn, chớp mắt đã bốc lên bão lốc vô tận. Âm ầm.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi giãy dụa đứng dậy, dù sao trên đầu sáng rực tăng vọt rơi xuống cũng không ngăn được Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đứng dậy.
Lữ Thiếu Khanh từng chút từng chút thẳng eo, sức mạnh vô tận ép xuống khiến cho sắc mặt của hắn trở nên dữ tơợn.
Mỗi một vị trí trên thân thể đều đang run rẩy, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ, không thể gánh nổi sức mạnh này.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh không để ý, hắn căm tức nhìn thân ảnh mông lung kia: “Không thể nào, quy củ chó má gì?”
“Hừ!”
Lại là tiếng hừ lạnh nhẹ nhàng.
Xung quanh tối sầm lại, thời gian như đảo loạn, Lữ Thiếu Khanh lại ngã nhào xuống đất.
Sức mạnh cường đại đè xuống, đau đớn lịch liệt không khác gì trước đó. Nhưng thương thế lại tăng lên.
Lữ Thiếu Khanh vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, vừa rồi như đảo ngược thời gian hắn quay lại thời khắc vừa mới ngã nhào xuống đất.
Nữ quỷ ghê tởm, lai lịch gì? Lữ Thiếu Khanh lại đứng dậy như lần trước, nhìn chằm chằm vào bóng hình mờ ảo đó: “Với ta đây không có quy củ chó má gì.”
“Muốn có quy củ, cũng là quy củ của ta, ngươi chỉ là một con ma, ta không sợ.” Hắn còn chưa dứt lời, thời gian lại lần nữa xoay ngược lại, Lữ Thiếu Khanh lại ngã nhào xuống đất.
Lần này, Lữ Thiếu Khanh phụt máu.
“Cái gì khác cũng có thể, nhưng ngươi đừng mong chiếm được linh thạch của ta.” Lữ Thiếu Khanh gầm thét, lại lần nữa nhìn chằm chằm vào áp lực càng mạnh hơn, nhìn chằm chằm vào thân hình mông lung: “Tiểu đệ ma quỷ!”
“Hừ!” Lần thứ tư đảo ngược thời gian.
“Ngao!” Lữ Thiếu Khanh ngã nhào xuống đất.
Hắn muốn từ bỏ, rõ ràng đối phương là lão đại tuyệt thế, cho dù là ma8 quỷ, cũng là lão đại ma quỷ.
Thực lực này, cảnh giới của hắn không thể chống đỡ. Chỉ có uy áp tản ra cũng đủ khiến cho lòng hắn phát run, linh hồn cảm thấy như nhìn thấy quỷ.
Nhưng mài Vừa nghĩ tới một triệu viên linh thạch một tháng, mìn chín chín sáu, bảy bảy lấy một, bán mạng cũng không kiếm nổi nhiều linh thạch như thế.
Chớ nói chi đến giấc mơ nằm ngủ trên linh thạch.
Vì linh thạch!
Không thể làm nô!
Lữ Thiếu Khanh nổi giận gầm lên một tiếng, lần nữa đứng dậy, vừa phun máu vừa đứng dậy, nhìn chằm chằm vào thân ảnh mông lung: “Tới đây!” “Mỗi tháng một triệu viên linh thạch?”
“Ngươi cho rằng ngươi là đại lão là ta sẽ đồng ý sao?”
“Ai cho ngươi ảo giác đó? Ta giống người lương thiện lắm sao?”
“Nói cho ngươi biết, đừng tưởng ta lành dễ bắt nạt.” Thân ảnh mờ ảo lại hừ một tiếng, xung quanh sáng lóe lên, thời gian lần nữa xoay chuyển.
Nhưng lần này trước mắt Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện đồ án âm dương. Trước mắt Lữ Thiếu Khanh rực rỡ đủ loại màu sắc.
Duy chỉ có không tìm thấy hai màu trắng đen.
Lữ Thiếu Khanh nổi giận gầm lên một tiếng, cuối cùng trong ngàn vạn sắc màu cũng tìm được một sợi hào quang màu xám.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức đưa tay chộp tới hào quang màu xám kia. Phụt!
Máu tươi điên cuồng phun. Thân ảnh mông lung chấn kinh, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
Nàng ta vừa hiển lộ chân dung nhưng lập tức đã bị sương mù che lấp, Lữ Thiếu Khanh cũng không nhìn thấy rõ.
Lữ Thiếu Khanh cũng không rảnh chú ý tới chuyện khác, hắn chỉ điều động toàn bộ sức mạnh để gắng chống đỡ mình nửa quỳ xuống, không còn ngã sấp xuống đất như trước nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận