Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 327 - Hắn không nỡ dùng linh thạch



Chương 327: Hắn không nỡ dùng linh thạchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuái vật chỉ cào một cái như thế mà đã làm sắc mặt đám người Ngu Sưởng quan chiến trắng bệch.Bọn họ có cảm giác hít thở không thông, nếu bọn họ đứng ở chỗ của Kha Hồng, đối mặt với con quái vật này.Chỉ cần nó dùng móng vuốt cào nhẹ như vậy thôi, bọn họ sẽ bị xé thành vô số mảnh nhỏ, đương trường vẫn lạc."Đây cũng là uy lực của Hóa Thần sao?"Da đầu Tiêu Sấm run lên, đã rất lâu không có Hóa Thần xuất hiện ở Tề Châu rồi.Nguyên Anh là sức chiến đấu cao nhất của Tề Châu.Tiêu Sấm chưa từng thấy Hóa Thần chiến đấu, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Kha Hồng ra tay.Chỉ ra tay đơn giản thăm dò đối thủ thôi đã là kinh thiên động địa, giống như diệt thế.Cơ thể Kế Ngôn căng ra, chăm chú nhìn trận chiến giữa Kha Hồng và quái vật.Cả người tràn ngập ý chí chiến đấu, chiến ý nồng nặc.Một ngày nào đó, ta sẽ mạnh hơn bọn họ.Mà Lữ Thiếu Khanh, quan sát một lát, bỗng nhiên ngồi xếp bằng xuống đất, hai mắt nhắm lại...Trên trời, sắc mặt Kha Hồng nghiêm túc.Thực lực của con quái vật không yếu hơn ông cụ.Hơn nữa, lực phòng ngự của nó hết sức đáng sợ, lân giáp trên người vô cùng chắc chắn.Chỉ tính riêng lân giáp trên người nó thôi là đủ để cho tu sĩ Nguyên Anh tuyệt vọng.Sau khi quái vật phá đòn tấn công của Kha Hồng, hai mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Kha Hồng.Nó cười một tiếng làm cho người ta không rét mà run, sau đó biến mất ngay tại chỗ.Chỉ trong nháy mắt, nó xuất hiện sau lưng Kha Hồng, hung hăng cào vào sau lưng Kha Hồng.Trong phút chốc, không gian chấn động, giống như không gian đã bị xé rách.Nếu Kha Hồng bị đánh trúng, cuộc chiến có thể kết thúc tại đây.Có điều, dầu gì Kha Hồng cũng là tu sĩ Hoá Thần.Đòn đánh này của quái vật tuy khủng bố, nhưng còn không đến mức làm Kha Hồng chịu thiệt.Kha Hồng xoay người, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, chặn móng vuốt của quái vật.Một luồng sóng kinh khủng khuếch tán ra bốn phía, không gian xung quanh chấn động không thôi.Trường kiếm chạm vào móng vuốt của quái vật, phát ra chấn động khủng khiếp, mỗi một lần va chạm, không gian như sắp sửa sụp đổ.Cảnh giới hai người xấp xỉ nhau, trong lúc nhất thời chiến đấu kịch liệt.Mỗi một lần giơ tay nhấc chân, đều tản ra lực lượng khủng khiếp, mỗi một đòn đều có thể hủy diệt một vị tu sĩ Nguyên Anh.Dư âm trận chiến của hai người giống như sóng biển vô tận, không ngừng trùng kích đại trận.Đại trận giống như đá ngầm lù lù bất động, tản mát ra ánh sáng mãnh liệt ngăn cản trùng kích.Sắc mặt đám người Ngu Sưởng đang quan chiến vô cùng khó coi.Đây là chiến đấu giữa Hóa Thần, bọn họ tu vi chỉ có Nguyên Anh, không giúp được bất cứ chuyện gì.Mọi người không đến gần cũng sẽ bị dư âm nghiền nát."Thật là, chúng ta không thể nhúng tay."Ngu Sưởng cắn răng, sắc mặt hết sức khó coi.Đối mặt Hóa Thần, bọn họ chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, không thể nhúng tay.Trong lòng bọn họ hết sức đau khổ.Trên người Kế Ngôn tản ra chiến ý nồng đậm.Nhìn thấy đối thủ mạnh mẽ, hắn ta chỉ ước được chạy lên đánh với kẻ địch mấy chiêu.Nhưng hắn biết trước mặt kẻ địch thế này, thực lực của mình không có bất cứ tác dụng nào.Dù cho hắn ta tung hết tất cả con bài chưa lật của mình, cũng không làm gì được kẻ địch.Kha Hồng chiến đấu với quái vật, mỗi một lần va chạm đều phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.Dư âm khủng khiếp trùng kích đại trận, làm cho người ta không nhịn được lo lắng đại trận có chịu đựng được hay không.Kế Ngôn rất tò mò.Dựa theo tình huống này, Lữ Thiếu Khanh phải gào lên mới đúng.Sau đó đề nghị rời khỏi nơi này.Sao bây giờ không có chút động tĩnh nào vậy.Ánh mắt Kế Ngôn nhịn không được nhìn về phía sư đệ mình.Vừa thấy rõ tình hình, Kế Ngôn ngẩn ra.Lúc này, Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng ở một chỗ không xa, nhìn chiến đấu đằng xa xuất thần.Hắn hết sức yên tĩnh, hoàn toàn khác Lữ Thiếu Khanh lúc thường.Đúng là kì lạ.Nếu là bình thường, lúc này Lữ Thiếu Khanh đã kêu to lên, la hét muốn trốn xa thật xa.Tuyệt đối sẽ không ngồi im như vậy.Hơn nữa, khí tức của hắn cũng thay đổi, trở nên rất là huyền diệu.Lúc thì cường thịnh, lúc thì suy nhược.Theo thời gian trôi qua, mấy người Ngu Sưởng cũng nhận ra Lữ Thiếu Khanh có hơi khác thường."Thiếu Khanh tiểu tử đang..."Mọi người ở đây đều là Nguyên Anh, họ nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.Thiều Thừa kích động.Sắp sửa đột phá ư?Mấy người ở đây không dám lên tiếng, cẩn thận lùi ra sau một khoảng, phòng ngừa quấy nhiễu Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhìn hai người chiến đấu trên trời, trong lòng dần dần hiểu ra gì đó.Cảm giác này chỉ lướt qua rồi biến mất, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, lén lút trốn đi, thi thoảng xuất hiện một phen, rất là lanh lợi, trong lúc nhất thời Lữ Thiếu Khanh khó có thể bắt được.Tầm mắt của hắn đuổi theo hai người trên trời, nhất cử nhất động của Kha Hồng và quái vật, Lữ Thiếu Khanh quan sát cách bọn họ tấn công và phòng thủ, mang đến một chút linh cảm cho Lữ Thiếu Khanh.Trong lúc vô tri vô giác, Kết Đan trong đan điền hắn điên cuồng xoay chuyển.Nó giống như một cơn lốc, không ngừng hấp thu linh khí.Trong mắt mấy người Ngu Sưởng, Thiều Thừa, một hắc động bỗng nhiên xuất hiện trong cơ thể Lữ Thiếu Khanh.Không ngừng hấp thu linh khí bên ngoài.Tất cả mọi người đều là người từng trải.Thiều Thừa thấy thế, nhất thời vô cùng căng thẳng.Nhị đồ đệ của mình cũng sắp đột phá Nguyên Anh sao?Đầu tiên, Thiều Thừa rất là vui vẻ, sau đó bắt đầu cảm thấy áp lực.Quá mạnh, Đại đồ đệ mạnh, Nhị đồ đệ cũng mạnh, có còn chừa đường sống cho sư phụ hay không?Hiện tại chỉ còn có tiểu đồ đệ không mạnh như thế.Thiều Thừa thầm buồn bã trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận