Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1142: Thiếu não

Chương 1142: Thiếu nãoChương 1142: Thiếu não
Tương T¡ Tiên, Dận Khuyết cùng với những người khác mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, không thể tin được nhìn về phía Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ ở xa.
Sau khi Dận Khuyết kêu lên một tiếng, liên tục cười lạnh nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Buồn cười, muốn lừa người thì cũng phải tìm cái lý do nào tốt một chút. Thật sự cho rằng chúng ta là kẻ ngu sao?"
Những người khác cũng lần lượt gật đầu, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh cũng không khác mấy.
Dường như đều đang nói Lữ Thiếu Khanh là kẻ lừa đảo.
Lữ Thiếu Khanh kì quái: "Các ngươi đang có vẻ mặt gì? Không tin?" "Lừa đảo!" Dận Khuyết càng bắt đầu chụp mũ Lữ Thiếu Khanh, hận không thể đem tất cả mũ trên thiên hạ chụp hết lên đầu Lữ Thiếu Khanh: "Vô sỉ, hèn hạ, ngươi nghĩ rằng chúng ta là trẻ lên ba à?”
Tiêu Y tức giận, vốn muốn im lặng làm người xem, không ngờ đám người kia lại nói Nhị sư huynh lừa đảo.
Quá đáng ghét.
Tiêu Y thở phì phò nói: "Ngươi nói ai là kẻ lừa đảo? Muốn lừa loại thiếu não như các ngươi mà cũng cần phải kiếm cớ sao?"
Thiếu não?
Đầu Dận Khuyết hơi choáng một cái, nha đầu ngươi đang nói gì vậy?
Các ngươi quả nhiên là cá mè một lứa, đều đáng ghét như vậy.
"Tiểu nha đầu, ngươi đang nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem?" Dận Khuyết giận rồi, quả nhiên là kẻ cùng một sư môn.
Tiêu Y khế nói: "Nói ngươi đó, tên không có đầu óc."
Lữ Thiếu Khanh vỗ Tiêu Y một cái, quát: "Không được vô lễ, chúng ta có lòng tốt, phải yêu thương những người thân thể không được trọn vẹn. Mau nói xin lỗi đi."
Mắt Tiêu Y sáng lên, quả nhiên là Nhị sư huynh, mắng người ta trong vô hình.
Ta còn cần phải cố gắng mới được.
Tiêu Y biết nghe lời phải, nhu thuận nghe lời, ngoan ngoấn hành lễ với Dận Khuyết: "Ngại quá, ta không nên mắng ngươi, ngươi không nên tức giận."
"Khốn kiếp, khốn kiếp...' Dận Khuyết phát điên, kiểu ánh mắt thương hại này là có ý gì.
"Được rồi, đừng hét lên nữa" Lữ Thiếu Khanh lên tiếng nói: "Không phải ngươi định chấp nhặt với một cô bé chứ?"
"Trẻ con ăn nói ít khi để ý, ngươi không hẹp hòi đến mức muốn so đo với muội ấy nhỉ?"
"Ta.." Dận Khuyết bị tức đến mức máu tươi xông thẳng lên yết hầu, một lần nữa bị nghẹn đến mức nói không nên lời.
Tương T¡ Tiên xem như đã nhận ra, miệng lưỡi hai người Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y bén nhọn, giảo hoạt chọc người, tranh luận như pháo nổ, Dận Khuyết căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Nếu tiếp tục, Dận Khuyết sẽ chỉ bị tức đến mức nội thương, thậm chí tẩu hỏa nhập ma cũng khó nói.
Nàng ta một lần nữa nở nụ cười, nói với Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y: "Hai vị, chúng ta không phải không tin các ngươi, chỉ là hai vị không biết sao?"
"Trong thế giới này của chúng ta, vì bị ảnh hưởng của những quái vật Tế thần, Tế tư kia nên tất thảy ở đây đều bị lây nhiễm, cho dù là động vật hay thực vật, bọn chúng đều trở nên không bình thường."
"Thực vật khô héo, phần lớn đều mất đi sinh mệnh, động vật cũng không khác gì mấy, bọn chúng mất lý trí, hung tàn bạo ngược."
"Chúng ta và chúng nó không cách nào giao lưu được, càng không thể nói chúng nó sẽ đến cầu xin sự giúp đỡ của nhân loại."
Tương Ti Tiên giải thích một lượt, Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y mới hiểu vì sao ban nãy bọn người Dận Khuyết lại có vẻ mặt như vậy.
Hóa ra quái thú xin nhân loại giúp đỡ đối với bọn hắn mà nói là chuyện không tồn tại, là chuyện lạ có thật.
Chẳng trách Dận Khuyết nói bọn hắn đang gạt người.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Thì ra là thế”
Dận Khuyết lập tức lớn tiếng cười lên, như tóm được cơ hội lật bàn, chiếm thế thượng phong, dương dương đắc ý ở trên cao nhìn xuống khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi còn dám nói không phải gạt người? Cái cớ thấp kém, tiểu nhân hèn hạ."
Lữ Thiếu Khanh lười tranh luận với Dận Khuyết, hắn thoáng nhìn sang Tiêu Y, Tiêu Y tâm thần lĩnh nội, khẽ nói một câu với Hồn Thạch Giáp Thú: "Tiểu Thạch Đầu, tới đây." Tiểu Thạch Đầu?
Bọn người Tương T¡ Tiên nhìn Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ thân hình khổng lồ mà cạn lời.
Ngươi gọi nó là Tiểu Thạch Đầu?
Nó có thể nuốt trọng tất cả mọi người ở đây mà không cần ợ đấy.
Chi bằng ngươi gọi nó là Đại Thạch Đầu luôn đi.
Nhìn Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ ầm ầm xông lại, phía trên còn có hai con linh sủng đại Bạch, tiểu Bạch đang ngồi, bọn người Tương Tỉ Tiên, Dận Khuyết như lâm phải đại địch.
Thân thể khổng lồ của Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ như núi nhỏ di động, mang theo cảm giác áp bức to lướn.
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ xông lại, dụi đầu lên người Tiêu Y, vô cùng thân mật.
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ rất rõ, ở chỗ này, nó không dám làm nũng với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, chỉ có Tiêu Y mới có thể để nó nũng nịu, rút ngắn quan hệ.
Tiêu Y vỗ vỗ đầu của nó, mang theo khiêu khích nhìn Dận Khuyết, nói với Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ: "Nào, rống với hắn hai tiếng."
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ lúc này trở nên hung hăng, rống lên giận dữ với Dận Khuyết, hơi thở chưa bao giờ đánh răng bay thẳng về phía Dận Khuyết xông cho Dận Khuyết trợn trắng mắt.
Dận Khuyết nhìn Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, vẻ mặt không hề dễ coi.
Lúc trước suýt nữa hắn ta biến thành đồ ăn của Hồn Thạch Giáp Thú.
Biểu hiện của Hồn Thạch Giáp Thú bây giờ khiến bọn Tương Ti Tiên ngây đại.
Con quái thú kia lại có thể nghe hiểu được tiếng người, có thể giao lưu với con người?
Nhìn đôi mắt trong sáng và có lý trí của Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, bọn hẳn không tin cũng phải tin.
Tiêu Y một lần nữa nhẹ nhàng võ Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, hỏi bọn người Tương Ti Tiên: "Như thế nào? Tin chưa?"
Tương T¡ Tiên bu môi, nàng ta nhìn nhìn hai con linh sủng trên lưng Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ, nàng ta nhìn Lữ Thiếu Khanh thật sâu một cái: "Mộc công tử, các ngươi quả nhiên là người đặc biệt."
Ngoại trừ linh sủng từ nhỏ được nuôi dưỡng bên người, Tương T¡ Tiên chưa từng gặp động vật nào bên ngoài có thể giao tiếp với con người.
Không hề nghi ngờ, Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ cũng là quái thú đặc biệt.
Nó cũng có thể cảm thụ được sự đặc biệt của nhóm Lữ Thiếu Khanh cho nên mới ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này xin giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận