Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1992

Chương 1992Chương 1992
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhìn xuống đến tộc trưởng Tước tộc Ma Lãnh Du, nàng ta mới chỉ đạt đến cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ tầng bảy. Mặc Họa là tầng chín thật sự, còn có cả gia trì, có thể phát huy sức chiến đấu mạnh hơn. Ma Lãnh Du không dám tự tin mình có thể đánh bại Mặc Họa.
Ma Lãnh Du nhìn chằm chằm Hồ Xá, rất muốn mổ chết ả hồ ly lãng lơ này.
Bảo nàng ta đi đối phó với Mặc Họa, không phải lên tặng đầu chim thì là cái gì? Nàng ta lạnh lùng nói: “Hiện tại việc này liên quan đến tất cả mọi thú của Yêu tộc, không phải chỉ là việc của một mình phi cầm tộc.”
“Lẽ ra mọi người phải đồng loạt ra tay bắt Mặc Họa lại, tra khảo cho rõ mới phải.” Vương Mâu cười ha hả: “Mặc Họa là tộc trưởng Mặc Nha tộc, cũng là Vương của phi cầm tộc các ngươi, việc này thuộc bổn phận của các ngươi.”
Nguyên Bá nói với thú của Mặc Nha tộc: “Mặc Nha tộc các ngươi bắt hắn ta lại đi. “Này này.” Lữ Thiếu Khanh không vui, không chút khách khí nói với các thú ở đây: “Các ngươi có ý gì đấy?”
“Mắt chó nào của các ngươi thấy sư huynh bại?”
Mắt chó?
Toàn Phụng Nhật lại cảm thấy Lữ Thiếu Khanh lại đang gây sự với mình.
Hắn ta cười lạnh, nói: “Chỉ cần mắt không mù là có thể nhìn ra được sư huynh của ngươi nhất định phải thua.” “Chó ngốc!” Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng mắng lại một câu suýt thì khiến cho Toàn Phụng Nhật mất kiểm soát. “Cũng chỉ có chó ngốc mới nhìn thấy thế thôi, mắt chó coi thường người khác.”
Lời này nhìn thì như mắng Toàn Phụng Nhật nhưng trên thực tế là mắng tất cả các thú.
Trong lòng ai cũng tức giận. Rốt cuộc tên tiểu tử hỗn đản này có lai lịch thế nào?
Một cái miệng rách phun phân khắp nơi, ngươi tới kéo cừu hận à? Toàn Phụng Nhật tức giận đến mức toàn thân phát run: “Đáng... đáng chết!”
Cơn giận trong lòng lại thôi thúc hắn ta muốn động viên Mặc Họa.
Hy vọng Mặc Họa mau mau làm thịt Kế Ngôn cho hắn ta xả giận đi.
Dường như lời động viên âm thầm của Toàn Phụng Nhật có tác dụng, phía xa bỗng nhiên Mặc Họa hét lớn: “Nhận lấy cái chết đi!”
Toàn thân hắn ta tỏa ra màn sương đen nhanh chóng lan rộng, che khuất cả bầu trời, che luôn cả bản thân.
Dù các thú ở đây có thần thức cũng không nhìn thấy được Mặc Họa đâu.
Vèol
Bỗng nhiên, có tiếng chim hót vang lên, một bóng đen to lớn từ trong màn sương đen bay ra, là một cái móng vuốt lớn lóe hàn quang.
Ma Lãnh Du thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Diệt Âm Trảo của Mặc Nha tộc!”
“Không gì không phá, vạn vật đầu có thể phá!” Ma trảo to lớn tản mát ra khí tức âm lãnh, như ma trảo của Ma Vương địa ngục, xé rách không gian, khiến cho bầu trời vặn vẹo, lao thẳng tới Kế Ngôn.
Kế Ngôn không dám khinh thường, Vô Khâu Kiếm đột nhiên sáng rực ánh bạc, kiếm ý phóng lên tận trời, hội tụ lại va chạm với ma trảo.
Phụt phụt!
Âm thanh thứ gì đó bị cắt đứt vang lên.
Sau đó là tiếng nổ ầm ầm, vô số linh lực nổ tung, ma trảo thủng trăm ngàn lỗ xuất hiện trước mặt mọi thú.
Rách nát, vô cùng thê thảm. Thanh thế vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích đâu nữa.
Thú của Mặc Nha tộc không nhịn được mà hô lên: “Cái này.... Làm sao có thể?”
Thú của Mặc Nha tộc biết chiêu này có uy lực lớn cỡ nào, dù người bình thường có thể ngăn được nhưng cũng không thể nhẹ nhõm như Kế Ngôn vừa rồi.
Sắc mặt mọi người đầu ngưng laij. Đặc biệt là mấy vị tộc trưởng kia, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Kế Ngôn đã mang theo vài phần kiêng ky thật sâu.
“Lực tấn công thật mạnh.” Thân là Yêu thú sống lâu năm, kiến thức rộng lớn. Trong suốt hàng trăm hàng ngàn năm, bọn họ đã hình thành các đường phái Yêu thú khác nhau.
Yêu thú am hiểu tấn công, Yêu thú am hiểu phòng ngự, Yêu thú công thủ cùng thiện, bọn họ đều gặp cả rồi. Mà trong số tất cả Yêu thú họ đã từng gặp không có bất kỳ một ai có thể sánh được với Kế Ngôn.
Lực tấn công mạnh như thế, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp.
Kế Ngôn cầm trường kiếm trong tay, nhưng hắn ta khiến cho bọn họ cảm giác chính hắn ta cũng là một thanh kiếm.
Một thanh thần kiếm sắc bén võ cùng.
“Quả thật là đáng sợi”
Có thú không nhịn được mà thấp giọng hô lên.
Câu nói này được tất cả đồng ý.
Hoàn toàn chính xác, là đáng Sợ.
Tuổi còn trẻ như vậy, ở cảnh giới này, lại có được lực tấn công đáng sợ như thế.
Toàn Phụng Nhật cũng nghiêm túc.
Kiếm ý đáng sợ, lực tấn công đáng sợ.
Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý nói: “Nhìn đi, chỉ là Mặc Họa thôi, một thứ cặn bã.” Chỉ là?
Không ít thú âm thầm mắng trong bụng.
Mặc Họa là cặn bã, vậy bọn họ thì sao?
Bọn họ còn không bằng cả Mặc Họa.
Tiểu tử đáng chết. Nói chuyện thật không lọt tai tí nào.
Toàn Phụng Nhật khó chịu nói: “Hừ, chưa tới một khắc cuối cùng, ai thắng ai bại còn chưa biết đâu.” Hắn ta vừa dứt lời, Kế Ngôn đã chủ động xuất kích. Trường kiếm vung lên, từng đạo kiếm quang uyển chuyển như gió bão đánh úp về phía Mặc Họa, kiếm ý đầy trời trút xuống như mưa to.
Như từng tầng từng mảng nước bao phủ lấy cả Mặc Họa.
Móng vuốt to lớn tiêu tán trong kiếm ý.
Phụt phut.
Không gian xung quanh Mặc Họa không ngưng vỡ tan, vô số vết rách xuất hiện, rồi lại biến mất.
Sương đen đầy trời cũng bị chôn vùi trong kiếm ý sắc bén.
“Ngươi!”
Sắc mặt Mặc Họa càng thêm khó coi.
Kiếm ý sắc bén đã khiến cho hắn ta khó mà giải quyết rồi, hiện tại đến cả sương mù màu đen của mình cũng có thể chôn vùi.
Đây khogn phải tiêu tán, mà là chôn vùi, không còn tồn tại nữa.
“Ngươi là ai?” Mặc Họa hét lớn, càng coi trọng Kế Ngôn hơn.
Gia hỏa này không giống với các Yêu thú khác.
Đồng thời, hai tay hắn ta kết ấn, vận chuyển linh lực, phong bạo cường đại phóng lên tận trời.
Cương phong bên dưới bị cuốn vào, tăng thêm mấy phần uy lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận