Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2225: Chương 2225

Chương 2225: Chương 2225Chương 2225: Chương 2225
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Gia Cát Huân nhìn thẳng phía trước, nơi ấy quanh quấn ánh sáng của trận pháp, linh thạch liên tục không ngừng cung cấp linh khí.
“Tên hỗn đản kia đâu? Hắn vẫn còn ở đó không ra tay sao?”
Giới thuận miệng nói: “Lão đại tự có cân nhắc.”
Nó lại thúc giục Gia Cát Huân: “Nhanh lên, đi thôi, đến khi đó ta sẽ nói với lão đại, để cho lão đại không cần thương tâm.”
Gia Cát Huân giận rồi, thật sự không nhịn nổi, nàng ta bèn ra tay với Giới: “ïa ném ngươi đi, ngươi tự bạo đi.”
Nhưng Giới trơn tuột như con cá trạch, vèo một cái đã biến mất ngay trước mặt Gia Cát Huân rồi xuất hiện ở một phía khác, dương dương đắc ý: “Ngây thơi”
Không gian dao động.
Gia Cát Huân nhướn mày, vung tay lên, không gian xung quanh bị phong tỏa, lại lần nữa xông về phía Giới. “Vô sỉ!” Giới kinh hãi, muốn chạy trốn, nhưng đã muộn. Nó bị Gia Cát Huân nhẹ nhàng bắt lấy: “Ngươi thật hèn hạ.”
“Thả ta rat”
“Tốt!” Gia Cát Huân cắn răng, ném Giới vào trong cửa truyền tống: “Ngươi đi cứu đồng bạn của ngươi đi.”
Vèo một cái, thân hình nho nhỏ của Giới lại xuất hiện ở phía xa xa ngay bên dưới hư không phong linh.
“Ta đi!”
Giới bị dọa đến mất hồn mất vía. Nó là Xuyên Giới Bàn, không am hiểu chiến đấu, năng lực chiến đấu yếu lắm lắm. Giới không nói hai lời liền mở cửa chạy Về.
Mặc Quân cách đó xa xa nhìn thấy bèn kêu lớn: “Giới, ngươi không có nghĩa khí gì hết.” “Ngươi chờ một chút, ta nghĩ cách cho ngươi.”
“Ta đưa cô nàng Ma tộc kia tới cứu ngươi.”
Giới trở lại phi thuyền, thở phì phò mắng Gia Cát Huân: “Cô nàng kia, ngươi không tử tế."
“Nhanh đi cứu người.” “A.” Gia Cát Huân cười lạnh: “Ngây thơi”
Khí linh ngu xuẩn.
“Ngươi có đi hay không?”
Gia Cát Huân cười lạnh, thậm chí còn khoanh tay thách thức: “Ta không đi, ngươi có thể làm gì được ta?”
“Tên hỗn đản kia đâu?” Ngươi không đi tìm tên chủ nhân hỗn đản của ngươi lại tới tìm ta làm gì?
Nghĩ ta dễ bắt nạt à?
“Lão đại đang bế quan, không rảnh!” Giới chỉ vào Gia Cát Huân hỏi lại: “Không đi đúng không?”
“Vậy thì tốt, đừng trách ta không khách khí.”
Tên khí linh hỗn đản nhà ngươi có bao giờ khách khí với ta?
Chỉ thấy Giới dang hai tay ra, sức mạnh không gian hiển hiện, một cửa truyền tống hình tròn xuất hiện sau mông Gia Cát Huân.
Gia Cát Huần vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức xuyên qua cửa truyền tống xuất hiện bên cạnh Mặc Quân kiếm. Vù.
Gia Cát Huân đột nhiên truyền tống đến dường như đã chọc giận hư không phong linh, bão lốc xung quanh thổi mạnh hơn vài phần, mấy cơn lốc bao phủ lấy nàng ta. Chớp mắt Gia Cát Huân đã cảm nhận được áp lực lớn lao.
Lực lôi kéo xung quanh khiến cho thương thế của nàng ta bắt đầu chuyển biến xấu.
Khí linh hỗn đản.
Gia Cát Huân âm thầm chửi âm lên trong bụng.
Khi Gia Cát Huân đang giãy dụa, một vòng kiếm quang xẹt qua.
Gia Cát Huân xuất hiện, phân tán lực chú ý của hư không phong linh, để cho Mặc Quân có cơ hội chạy thoát.
Mặc Quân đứng trên thân kiếm, nói với Gia Cát Huân: “Cô nương, có thể mang ta ra ngoài không?”
Gia Cát Huân tức chết, đầu là gia hỏa đáng ghét.
Thấy Gia Cát Huân đau khổ giãy dụa, Mặc Quân khẽ lắc đầu: “Ôi, thật là yếu quá!” “Tới đây, ta sẽ cố mang ngươi ra ngoài.”
Khoác lác!
Gia Cát Huân lại thầm mắng, không khoác lác ngươi có thể chết sao?
Vừa rồi ai đã hô cứu mạng? Dưới áp lực nặng nà, Gia Cát Huân không cách nào mở miệng nói chuyện.
Ngay khi Gia Cát Huần định tiếp tục mắng chửi, nàng ta lập tức cảm giác được tay mình hơi nặng, Mặc Quân kiếm đã xuất hiện trong tay mình.
Một cỗ sức mạnh huyền diệu truyền đến, theo bản năng Gia Cát Huân vung Mặc Quân lên, một kiếm bổ ra.
Vào một khắc nắm chặt được Mặc Quân kiếm, Gia Cát Huân cảm thấy mình chính là một vị kiếm thần.
Từ trong cơ thể sinh ra một cảm giác hào khí bê nghề thiên hạ.
Dường như cả thiên hạ này, thế giới này không có một ai là đối thủ của nàng ta không một ai dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt nàng ta Nàng ta chính là kiếm thần của thế giới này, là tồn tại vô địch.
Mặc dù hư không phong linh trước mắt lộ ra khí tức cường đại, nhưng trong mắt Gia Cát Huân bất quá cũng chỉ là gà đất chó sành, không chịu nổi một kích.
Ánh mắt lóe lên lạnh lùng, vung ra một kiếm.
Ông!
Một ánh kiếm cao vạn trượng phong lên tận trời, chiếu rọi hư không.
Khí tức dữ dẫn lan rộng, như mặt trời tỏa sáng.
Vù vù.
Ánh kiếm rọi xuống, dường như hư không phong linh cảm giác được nguy hiểm. Thân thể lúc trước đã bại lộ ra ngoài, xung quanh bão lốc hội tụ ù ù tạo thành bình chướng.
Lại lần nữa hóa thành một đoàn phong bạo lớn, phong bạo ù ù bân ngoài đều là bình chướng của nó.
Nhưng mài
Trước mặt một kiếm này dường như bình chướng gì cũng chỉ là uổng phí tâm cơ. Phụt!
Ánh kiếm phủ xuống, đoàn lốc lớn bị chém làm hai khúc. Có tiếng nổ ầm ầm vang lên, vô số năng lượng và kiếm ý bắn ra.
Phong bạo quét sạch ngàn dặm vạn dặm xung quanh. Tiếng gió vun vút dừng lại, hư không phong linh lại lộ ra bản thể.
Hai nửa nó bị chém ra không ngừng nhúc nhích muốn khép lại. Thấy được hư không phong linh có thực lực cường đại hơn mình không ngờ lại bị một kiếm chém làm hai khúc, Gia Cát Huân ngây dại.
Một thanh kiếm mà thôi, nàng ta vần là một thương binh mà lại có thể phát huy ra được thực lực cường đại như thế?
Mình... đang nằm mơ sao? Hay là nói, thế giới này vốn đã không bình thường?
Gia Cát Huân biết thực lực của mình,
Dù là trạng thái toàn thịnh, trước mặt hư không phong linh kia cũng chỉ có được ba phần thắng.
Mà khi cầm Mặc Quân kiếm lại có thể đánh bại đối phương chỉ với một kiếm? Đây là thứ pháp khí yêu nghiệt gì vậy?
Gia Cát Huân hoài nghi mình đang nằm mơ một cách sâu sắc, theo bản năng nàng ta siết chặt tay muốn nắm chặt lấy Mặc Quân kiếm.
“Tiếp tục đi.”
Gia Cát Huân đang thất thần thì được Mặc Quân nhắc nhở, bèn rút kiếm theo bản năng. Lại lần nữa đánh cho hư không phong linh bị thương nặng.
Một đoàn phong bạo khổng lồ bị ngũ mã phanh thây, tan thành từng miếng, rải rác bay trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận