Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 790 - Đền linh đậu cho ta



Chương 790: Đền linh đậu cho taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Ngươi thu đồ đệ?" Kiếm ý này mặc dù có chút không giống, nhưng có thể nhận ra được bóng dáng của Kế Ngôn từ trong đó.Kế Ngôn cũng không ngờ Úc Mộng lại lĩnh ngộ được kiếm ý, hơn nữa nhìn bộ dáng có vẻ đã có chút thành tựu, cũng giống như sư muội lúc mới nhập môn trước đó.Hơn nữa, kiếm ý này dường như còn thiên về phương diện linh hồn.Trong mắt hắn ta lộ ra vài phần hài lòng, cũng không tính là ngốc."Không có, ta chỉ cho nàng ta một luồng kiếm ý để nàng ta tự lĩnh ngộ." Kế Ngôn ôm tay, lạnh nhạt nói: "Thuận tay mà làm thôi. Ta cũng không có thời gian dạy đồ đệ."Lữ Thiếu Khanh không bỏ qua bất kỳ cơ hội khinh bỉ Kế Ngôn nào: "Nói mang theo sư muội tu luyện, kết quả thì sao?"Từ sau khi Tiêu Y bái nhập môn phái, cuộc sống nằm chảy thây nhàn nhã của hắn liền kết thúc.Vừa nghĩ tới, Lữ Thiếu Khanh vô cùng hối hận, cuối cùng cảm thấy không mắng thì không thoải mái nên dứt khoát mắng to: "Kiếp trước chắc chắn là ta không đỡ bà cụ qua đường, cho nên mới gặp phải sư huynh không đáng tin cậy như huynh. Nào, vểnh mông lên, ta thay sư phụ dạy dỗ huynh trước."Kế Ngôn ha hả cười: "Đệ đánh thắng được ta sao?""Ta đánh không lại huynh sao?" Lữ Thiếu Khanh càng tức giận, nhảy dựng lên, chỉ vào Kế Ngôn, ngón tay run rẩy: "Cái tên không chơi nổi này, đánh không lại ta liền muốn hạ tử thủ sao. Huynh chờ đi, đến lúc đó ta sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi cho huynh."Trong lòng Kế Ngôn càng thêm vui vẻ, hồn nhiên không sợ, ngược lại có vài phần chờ mong: "Đến đi. Chẳng lẽ lại sợ đệ sao?"Úc Mộng tỉnh lại, tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ của mình đứng ở trước mặt mình thì vô cùng vui mừng kích động, sau khi xác nhận không phải mơ, nàng ta ôm tỷ tỷ khóc lên.Nước mắt Úc Linh cũng không ngừng chảy ào ào."Tỷ tỷ, muội rất nhớ tỷ... Tỷ tỷ, phụ mẫu đã chết, tộc nhân cũng đã chết hơn phân nửa..."Lòng Úc Linh càng đau, càng bi thương."Là ta liên lụy các ngươi, liên lụy bộ tộc..."Úc Linh điên cuồng xin lỗi."A, đúng, đúng, đều là lỗi của cô nàng ngươi, đã khóc xong chưa?" Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên: "Khóc xong thì tới bồi thường linh đậu cho ta."Lúc này Úc Linh mới nhớ ra xung quanh còn có người.Sắc mặt nàng ta đỏ lên, vội vàng lau nước mắt kéo muội muội tới.Nàng ta khom người hành lễ với Kế Ngôn: "Cảm tạ Kế công tử đã cứu muội muội ta, ân trọng như thế, không đời nào quên."Giọng điệu của Kế Ngôn bình thản, đây chẳng qua là một chuyện nhỏ mà thôi: "Thuận tay mà làm, không cần khách khí."Hắn ta chỉ vào con khỉ nhỏ bò lên người Úc Mộng nói: "Nếu phải cảm tạ thì cảm tạ nó đi."Nếu như không phải lúc trước có con khỉ nhỏ này đứng ra, Kế Ngôn thật đúng là không có ý định tham gia vào chuyện của Úc tộc.Chẳng qua việc hắn ta cứu được Úc Mộng, ở trên một ý nghĩa nào đó Úc Mộng cũng coi như đã cứu hắn ta."Công tử!" Úc Mộng nhìn thấy Kế Ngôn lần nữa, trên mặt mang theo nước mắt lộ ra nụ cười vui vẻ.Kế Ngôn gật đầu, khen ngợi một câu: "Không tệ, đã lĩnh ngộ được kiếm ý, sau này có thể tu luyện rồi."Thực ra Úc Mộng cũng không phải là không thể tu luyện, chỉ là công pháp mà Úc tộc có thể dùng để tu luyện quá ít, không có công pháp thích hợp với nàng ta mà thôi.Từ kiếm ý mà nàng ta lĩnh ngộ lần này mà nói, thiên phú kiếm đạo của nàng ta cũng không thấp, có thể đi lên con đường này."Đại ân của công tử, cả đời ta sẽ không quên." Úc Mộng nghiêm túc nói: "Ta sẽ cố gắng tu luyện, dốc sức vì công tử."Kế Ngôn cứu nàng ta, tương đương cho nàng ta cái mạng thứ hai.Lữ Thiếu Khanh chen vào: "Tiểu nha đầu, ngươi phá hủy linh đậu của ta, ngươi định bồi thường thế nào?"Lữ Thiếu Khanh vuốt cằm đánh giá Úc Mộng.Tiểu nha đầu này cũng có chút ý tứ.Người có thể được Đại sư huynh mình tự mình truyền thụ dạy dỗ cũng không có mấy.Ngoại trừ người của mình thì tiểu nha đầu này là người ngoài đầu tiên.Cô nàng này có gì kỳ lạ sao?Nhưng mà có thể lĩnh ngộ kiếm ý, cũng không tính là bình thường.Úc Mộng ngạc nhiên nhìn Lữ Thiếu Khanh.Kế Ngôn đứng, Lữ Thiếu Khanh tùy tiện ngồi ở bên cạnh, vị trí đứng giữa hai người nói rõ quan hệ của hai người không giống bình thường.Không thấy Mục Nham và Si Hoàn đều đứng bên ngoài đình làm khán giả sao?Chú ý tới ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, Úc Linh khẩn trương lên.Tên khốn này cũng không phải là một tên dễ chọc.Trong lòng hắn đang nghĩ gì, không ai đoán được.Nàng ta vội vàng nói cho Úc Mộng thân phận Lữ Thiếu Khanh: "Hắn tên Lữ Thiếu Khanh, là sư đệ của Kế Ngôn công tử."Đồng thời bóp Úc Mộng một phen, dùng động tác nhỏ giữa tỷ muội để nói Úc Mộng cẩn thận một chút, đừng đắc tội với tên hỉ nộ vô thường trước mắt này.Úc Mộng nghe được là sư đệ của Kế Ngôn, trong lòng cũng nghiêm nghị hẳn lên.Vẻ mặt nghiêm túc, khẩn trương một chút, e sợ mình thất lễ để lại ấn tượng không tốt cho Lữ Thiếu Khanh."Bái, bái kiến Lữ công tử."Lữ Thiếu Khanh bất mãn mắng Úc Linh: "Hỗn đản, cô nàng ngươi cố ý sao? Đã nói rồi, tên hiện tại của ta là Trương Chính."Nơi này là hang ổ của Ma tộc, dùng tên thật sẽ nguy hiểm cỡ nào chứ?Sau đó hắn mới hỏi Úc Mộng: "Ngươi làm hỏng linh đậu của ta, ngươi tính bồi thường thế nào? Bồi thường linh thạch cho ta đi, nể tình tỷ tỷ của ngươi, ta không cần nhiều, ngươi tùy tiện bồi thường ta mười vạn hoặc tám vạn viên là được."Úc Mộng ngây dại, vốn tưởng rằng niệm tình tỷ tỷ, nói không cần nhiều thì thật sự sẽ không nhiều, kết quả lại là một số tiền không thể tin được."Ta, ta..." Úc Mộng nhất thời luống cuống, không biết phải làm thế nào cho phải.Mười vạn hoặc tám vạn, có bán nàng ta cũng không đáng giá như vậy.Đồng thời trong lòng nàng ta nhịn không được hoài nghi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận