Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 904. A, trông ngươi rất quen mắt



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMấy năm nay bởi vì lão tổ Thôi gia bế quan, không hỏi tới chuyện bên ngoài, đại quyền rơi vào tay người khác, tuy nói làm cho Thôi gia lạc hậu hơn Loan gia và Kiếm gia.Nhưng những năm này Thôi gia lại đắc ý thương trường, kiếm được đầy bồn đầy bát.Thôi gia kiếm được linh thạch làm cho các đại gia tộc khác ở Thánh Địa đỏ mắt không thôi.Lần tỷ thí này, Thôi gia cũng mở bàn cược, tiếp nhận tiền đặt cược của các tu sĩ.Sau khi Lữ Thiếu Khanh tới đây, phát hiện nơi này cũng bị vây chật như nêm cối.Trước mắt tỷ thí sắp bắt đầu, tất cả mọi người nhao nhao đặt cược, mua xong tuyển thủ mình xem trọng, cầu mong sẽ kiếm được một món tiền.Ở đại sảnh này có mở ra mấy chục cái cửa sổ, từng cái cửa sổ đều chật ních người."Ta xem trọng Kiếm Nhất đại nhân, ta đặt cược một ngàn viên linh thạch.""Ngu xuẩn, Kiếm Nhất đại nhân là người đứng đầu, tỷ lệ đặt cược rất thấp, chi bằng tìm người khác đặt cược.""A, Mộc Vĩnh cũng báo danh sao? Ta mua hắn ta.""Ta cũng vậy, Mộc Vĩnh cũng là cao thủ, lần nào cũng có thể thắng...""Ta mua..."Tiếng người ồn ào, rộn ràng nhốn nháo.Nhìn thấy nhiều người như vậy, Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, hắn cũng không muốn chen vào.Hơn nữa, hắn tới nơi này cũng không phải chỉ để đặt cược một ngàn mấy trăm viên linh thạch.“Không có phòng VIP sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi Thời Liêu.Thời Liêu ngạc nhiên, không rõ lời này là có ý gì.Mẹ nó, không có phòng VIP à? Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ thật sâu: "Làm ăn kiểu gì vậy? Ta là khách hàng lớn, không có đối xử đặc biệt sao?"Thời Liêu không rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, nhưng Đàm Linh đi theo bên cạnh lại biết.Nàng ta lạnh lùng chỉ vào tầng hai: "Phía trên, nếu ngươi đặt cược hơn mười vạn có thể lên tầng hai, nhưng..."Đàm Linh nói rất dài: "Ngươi cam lòng sao?"Đàm Linh đã đại khái hiểu rõ tính cách Lữ Thiếu Khanh.Chuyện khác, có thể nói, duy chỉ có chuyện liên quan đến linh thạch, không có bất kỳ thương lượng nào.Trên phương diện đối xử với linh thạch, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối là người keo kiệt nhất Đàm Linh từng gặp, vắt chày ra nước cũng có thể nói là khen hắn.Đừng có mà mong từ lấy ra được một viên linh thạch trong túi hắn, cho như là sờ một chút cũng không được.Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lúc này xoay người lên lầu hai, mang theo Thời Liêu và Đàm Linh, giống như một tên ăn chơi trác táng, kiêu ngạo ương ngạnh đi lên lầu hai, lớn tiếng kêu: "Bảo chủ sự nơi này đi ra gặp ta."Đàm Linh muốn xoay người xuống lầu, bộ dạng như vậy quá mất mặt.Chỉ khí giương cao, giống như một nhà giàu mới nổi, một chút lễ phép cũng không có, đi theo phía sau hắn quả thực mất mặt chết người.Ở trên lầu hai có người chào đón, Lữ Thiếu Khanh giống như không nhìn thấy hắn ta, cuồng vọng nói: "Bảo người Thôi gia tới gặp ta."Người tiếp đãi Lữ Thiếu Khanh thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết thân phận Lữ Thiếu Khanh là gì, đành phải đi gọi quản sự tới.Sau khi quản sự đi ra, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy ông ta, có chút nghi hoặc nói: "A, ta cảm thấy ngươi có chút quen mặt, chúng ta đã gặp nhau chưa?"Quản sự là một người trung niên, hai mắt híp lại thỉnh thoảng hiện lên một chút ánh sáng. Thể hiện ra sự khôn khéo của ông ta.Ông ta cắn răng trả lời: "Đại nhân, người quên rồi sao? Lúc trước người ăn cơm ở tửu lâu của Thôi gia, chúng ta đã gặp nhau rồi."Quản sự chính là quản sự lúc trước làm việc ở tửu lâu Thôi gia, chẳng qua sau khi bị Lữ Thiếu Khanh hãm hại một phen, lúc Thôi Thanh trở về đã vẩy lửa giận lên người ông ta.Cấp cao của Thôi gia đã điều ông ta từ tửu lâu đến nơi này.Lúc trước ở tửu lâu chính là chủ quản quản lý hết thảy trong tửu lâu, sự vụ lớn nhỏ của tửu lâu đều do ông ta định đoạt, hơn nữa chất béo rất lớn.Sau khi điều đến đây, ông ta chỉ là một quản sự nho nhỏ, phía trên còn có lãnh đạo.Chức vị, đãi ngộ khác một trời một vực so với trước đó, về phần chất béo, ít đến đáng thương.Cho nên, thái độ của quản sự đối với Lữ Thiếu Khanh không tốt lắm.Nếu không phải là hết sức khắc chế, ông ta cũng muốn đánh người."Đại nhân, ta có thể giúp ngài chuyện gì không?" Quản sự áp chế lửa giận trong lòng mình, cố gắng làm tốt bổn phận của mình."Ta muốn đặt cược, ngươi có thể nhận được không?" Lữ Thiếu Khanh hỏi một câu.Quản sự nghe vậy, trong lòng cười lạnh, ngươi ngay cả ăn cơm cũng không có linh thạch trả thì có thể đặt cược bao nhiêu chứ?Ông ta xụ mặt, lạnh lùng nói: "Đại nhân, lầu hai chỉ tiếp đãi khách nhân đặt cược vượt qua mười vạn viên linh thạch, không biết đại nhân dự định đặt cược bao nhiêu? Nếu thấp hơn mười vạn, đại nhân có thể xếp hàng ở phía dưới."Lữ Thiếu Khanh phê bình ông ta: "Này này, thái độ phục vụ của ngươi như vậy là không được đâu. Đối đãi với bất kỳ khách nhân nào cũng không thể mang theo mắt chó nhìn người được, ngươi xem ta giống người nghèo sao?"Ta không biết ngươi có phải người nghèo hay không, nhưng ta biết ngươi không có tiền trả cơm, còn hại ta bị giáng chức.Quản sự lại hỏi: "Xin hỏi đại nhân định đặt cược bao nhiêu?"Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, vươn năm ngón tay: "Năm trăm vạn."Số tiền này dọa mọi người nhảy dựng.Hai tay Đàm Linh run rẩy, nàng ta muốn cào người.Năm trăm vạn này là ta cho ngươi đúng không?Đúng vậy, nhất định là vậy.Tên hỗn đản này, thật muốn cào chết hắn, quá đáng giận.Nhớ tới năm trăm vạn viên linh thạch của mình, nàng ta liền phát điên.Quản sự khiếp sợ, năm trăm vạn viên linh thạch?Sau khi phản ứng lại tinh thần ông ta run rẩy, cả người đều phấn khởi, tất cả tế bào trong cơ thể đều đang khiêu vũ.Nếu như ông ta tiếp nhận một khoản linh thạch này, sau này ông ta cũng có thể lấy được hoa hồng khoảng ba phần nghìn."Đây chính là khách hàng cực kỳ lớn.Chẳng qua, ông ta vẫn phải hỏi trước một câu: "Đại nhân, không biết ngài muốn mua ai thắng? Là Kiếm Nhất đại nhân sao?" Hết chương 904.

Bạn cần đăng nhập để bình luận