Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1933

Chương 1933Chương 1933
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vui đương nhiên là vui, cũng rất mừng, nhưng cảm giác thất bại thì vân có.
“Nhưng vẻ mặt này của người dường như không hài lòng.” Lữ Thiếu Khanh nhìn thẳng Thiều Thừa: “Chúng ta tiến bộ quá chậm, bị người chê à?” “Đã hiểu, sau này ra ngoài dẽ không dám nói là đồ đề của người, để tránh làm người mất mặt.”
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Thật khiến cho người ta thất vọng.” Thiều Thừa gấp: “Ai, ai nói?” Bà nội nó, các ngươi trở nên mạnh như vậy, mặt mũi ta cũng sáng gấp mấy lần, nói chuyện cũng lớn tiếng thêm ba phần.
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ mặt mình, nói với Thiêu Thừa: “Vậy sao mặt người cứ như táo bón vậy? người đang thương cảm gì à? Hoa cúc không bảo vệ được sao?” “Người nhìn đi, ngay cả một nụ cười người cũng chăng có, còn nói không phải?”
Thiều Thừa không còn cách nào khác, chỉ có thể nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Các con tiến bộ nhanh nhưữ vậy, ta là sư phụ mà chẳng làm được gì cả.”
Không có cảm giác tham dự, nói trong lòng không mất mát là giả.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, khit mũi coi thường: “Sư phụ, ngươi sẽ không tiện như vậy chứ? Hay là người bị ngốc?” Tiêu Y sốt ruột đến độ muốn lấy tay bịt miệng Lữ Thiếu Khanh lại.
Cảm xúc sư phụ đã không ổn, huynh còn muốn đổ thêm dầu vào lửa? Cảm xúc của Thiều Thừa càng thêm sa sút, đúng vậy, mình thật ngốc, thiên phú tu luyện cũng bình thường, không dính dáng gì đến thiên tài. “Người thu nhận đồ đệ, không phải tổ tông, đâu phải chuyện gì cũng cần người làm chứ?”
“Thu nhận đồ đệ thiên tài, tùy tiện dạy bảo một chút đã là cao thủ tuyệt thế, thế này không dễ chịu hơn tìm đồ đệ ngu xuẩn ăn cơm ởi ¡ đều cần người phục vụ à?”
Kế Ngôn cũng mở miệng phụ họa: “Nếu như ngu xuẩn, không xứng tu luyện.” “Đúng, lúc trước nếu như không phải sư phụ thu huynh nhập môn, thằng ngốc huynh cả đời này chẳng có ai cần.” “Mau tranh thủ thời gian dập đầu bày tỏ cảm tạ sư phụ đi.” Kế Ngôn liếc mắt nhìn, mặt không biểu tình nhìn qua hắn: “Nếu như không phải sư phụ cần đệ, đệ đã sớm bị người ta đánh chết rồi.”
“Dập đầu, cũng là đệ dập đầu.”
“Sư phụ, đến lúc chứng minh giá trị của người rồi, thu thập hắn, không có chút dáng vẻ sư huynh gì cả.”
“Thu thập đệ mới đúng, đệ dám tránh, ta liền xuất thủ.” “Đến đi, chả lẽ ta sợ huynh.” “Được rồi.” Thiều Thừa quát: “Tốt xấu gì cũng là Đại sư huynh, Nhị sư huynh, ầm ï thế này còn ra thể thống gì.” “Để người ngoài chê cười.” “Được rồi, sư phụ mở miệng, ta nể mặt sư phụ không so đo với huynh.” Lữ Thiếu Khanh trừng Kế Ngôn một chút.
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Không có sư phụ ở đây, ta tuyệt đối phải thu thập đệ.” Thiều Thừa vui mừng không thôi, bất kể như thế nào, hai đồ đệ vân nghe lời.
Ai, thôi, thực lực chẳng ra sao cả, ta cũng là sư phụ của bọn hắn, phải làm gương tốt, không đem ảnh hưởng tiêu cực đến cho bọn hắn.
Tiêu Y ở bên cạnh nhìn thấy biến hóa trên gương mặt Thiều Thừa, trong lòng cũng kịp phản ứng.
Hai vị sư huynh trong lúc bất tri bất giác lại diễn một tuồng kịch, hóa giải mất mát trong lòng sư phụ. Quả nhiên là ông trời tác hợp cho, phối hợp khăng khít. Tiêu Y cũng kịp thời mở miệng, đem chủ đề kéo trở về: “Sư phụ, sau đó thì sao?” “Sau thế nào hả, về sau ta thu được tin tức liên quan đến tiểu Hồng, biết hắn ở Phượng thành sống không tốt, ta không yên lòng đến Phượng thành tìm hắn.”
“Lúc đầu dự định cùng tiểu Hồng rời khỏi Phượng thành đến Thận cốc này tránh đầu gió, không ngờ sau khi rời khỏi Phượng thành thì bị người ta ám toán, trong đó còn có tồn tại Luyện Hư kỳ, về sau thêm Liễu Xích tiền bối tới, chúng ta mới thuận lợi thoát hiểm, cuối cùng tiến vào Thận cốc nơi này.”
“Hai nha đầu này sau đó truy sát tới, chúng ta bị ép bất đắc dĩ, một mực chạy vào trong Thận cốc.”
“Cuối cùng đi đến nơi này, tiểu Hồng cũng cùng hai người bọn họ hóa giải mâu thuẫn.”
“Nhưng chúng ta cũng bị vô số Vực Ngoại Thiên Ma vây quanh, một mực thối lui đến Trấn Yêu Tháp nơi này.” Từng câu nối tiếp từng câu hời hợt qua loa nhưng hung hiểm trên trong vẫn có thể tưởng tượng được.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nghe xong trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Liễu Xích và lão giả phía xa xa hỏi: “Bọn hắn xảy ra chuyện gì?” “Bên cạnh Liễu Xích tiền bối là Hung Trừ tiền bối, Hung Trừ tiền bối ngàn năm trước đó tọa trấn nơi này, một mực trợ giúp Bạch Thước tiền bối đối phó quái vật màu đen.” “Liễu Xích tiền bối thỉnh thoảng sẽ ra ngoài, nhưng Hung Trừ tiền bối chưa bao giờ rời đi, nhưng mà, hiện tại, haizz...”
Câu nói này khiến mấy người Lữ Thiếu Khanh càng thêm nghi ngờ.
“Sư phụ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Y lòng hiếu kỳ nồng đậm vừa mở miệng, câu hỏi đã như súng liên thanh bay ra: “Nơi này vì sao lại có Trấn Yêu tháp, phía dưới trấn áp thứ gì? Quái vật màu đen từ đâu xuất hiện? Bạch Thước tiền bối đâu?”
“Vực Ngoại Thiên Ma cùng Trấn Yêu Tháp, quái vật màu đen có quan hệ gì? Sau khi chúng ta đi vào, bên ngoài Trấn Yêu tháp một con Vực Ngoại Thiên Ma cũng không có, xảy ra chuyện gì vậy?” Thiều Thừa cười khổ, lúc đang định trả lời bỗng nhiên một giọng nói dễ nghe vang lên: “Để ta nói cho các ngươi biết.”
Âm thanh quanh quẩn bốn phương tám hướng, giống như người này ở khắp mọi nơi.
Tiếp theo, trước mắt mọi người bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân tóc trắng áo trắng, mang theo mạng che mặt.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn trong lòng giật thót một cái, cảnh giác trong lòng trong nháy mắt kéo căng. Cho dù là bọn hắn, cũng không thể phát giác nữ nhân này xuất hiện như thế nào. Nữ nhân tản mát ra khí tức ung nhã cao quý, như tiên đế hạ trần, khiến người ta không thể sinh lòng khinh nhờn. Sau khi mấy người Thiều Thừa nhìn thấy nữ nhân, cung kính hành lễ:
“Ra mắt Bạch Thước tiền bối!” Mấy người Lữ Thiếu Khanh trong lòng hoảng hốt, tồn tại Hợp Thể kỳ. “Xin ra mắt tiền bối!”
Nữ nhân nhẹ nhàng khoát tay một cái: “Không cần đa lễ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận