Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 477 - Ngươi không lo lắng sao? (tt)



Chương 477: Ngươi không lo lắng sao? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrên thuyền lớn nơi xa.Lữ Thiếu Khanh ngồi ở mũi thuyền, nhìn Trần thành, thần trí của hắn đang quét qua quét lại trong Trần thành.Còn trận chiến của Kế Ngôn, hắn chưa từng nhìn tới.Hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân đều căng thẳng không thôi, nhìn lên trận chiến trên trời.Vẻ mặt hai người căng thẳng, siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đổ mồ hôi, không dám hít thở.Tất Kiển là Nguyên Anh trung kỳ, thực lực cường đại, nếu như Kế Ngôn không có cách nào đánh bại hắn ta, hết thảy đều xong.Thậm chí, bọn họ có thể trốn thoát được hay không cũng khó nói.Hai tỷ đệ nhìn thấy Kế Ngôn hình như dần dần rơi vào thế hạ phong thì càng thêm lo lắng.Nhan Hồng Vũ không kìm được nhìn thoáng Lữ Thiếu Khanh ở đầu thuyền, nàng ta thấy Lữ Thiếu Khanh vẫn ngồi ở mũi thuyền, thần sắc như thường, hơn nữa ngay từ bắt đầu chưa hề nhìn trận chiến của hai bên một lần.Dường như trận chiến của Kế Ngôn không có bất kỳ liên quan gì đến hắn vậy.Tên này, cũng tuyệt tình quá?Với người của mình hắn cũng tuyệt tình vậy sao?Nhan Hồng Vũ không kìm được nói: “Công tử, ngươi không lo lắng sao?”“Lo lắng? Lo lắng cái gì?” Lữ Thiếu Khanh cũng không quay đầu lại, đây cũng được coi là một ưu điểm của hắn, sẽ không cố ý để ý đến người khác: “Ta lo chứ.”“Ta lo hai tỷ để các ngươi đến lúc đó sẽ lén lái thuyền của ta đi.”Nhan Hồng Vũ muốn đánh người, thuyền của ngươi ai mà thèm?Lúc Nhan gia ta cường đại, thuyền này không có một vạn chiếc cũng có một ngàn chiếc, ai thèm của ngươi chứ?”“Ngươi không lo lắng cho Cảnh công tử à?”“Không!”Lữ Thiếu Khanh cười nhạo một tiếng, lười nhác trả lời câu hỏi của nàng ta.Nơi xa, giọng Tất Kiển cuồn cuộn như hồng lôi: “Ha ha, tiểu tử, cũng chỉ có chút thực lực ấy sao?”Tất Kiển chiếm cứ thượng phong.Đối thủ của lão ta là Kế Ngôn tuy có kiếm quang sắc bén, kiếm ý phong mang, nhưng cũng không thể uy hiếp được lão ta.Lão ta cảm thấy thực lực của Kế Ngôn cũng thường thôi.Trong lòng Tất Kiển thở phào nhẹ nhõm, cũng từ từ tự tin hơn.Ta là Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng bốn, cũng không phải tiểu tử tầng hai như hắn ta có thể đối phó được.Tất Kiển cất tiếng cười to: "Hô hô, tiểu tử, ngoan ngoãn đầu hàng đi, ta có thể cho ngươi làm Đại trưởng lão của Phong Lôi Giáo.""Thậm chí, cho ngươi làm thiếu chủ Phong Lôi Giáo cũng không phải là không được."Tất Kiển nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi, thế mà lên tiếng mời chào Kế Ngôn.Kế Ngôn biểu hiện xuất sắc, làm cho ngay cả người như Tất Kiển cũng không thể không sinh ra lòng mến tài.Tuổi trẻ, có thực lực, thiên phú hơn người, khí chất hơn người.Mặc dù là đối thủ, Tất Kiển cũng nảy sinh vài phần yêu thích.Hậu bối tuổi trẻ như vậy, vô cùng hiếm thấy.Tất Kiển ngầm so sánh Kế Ngôn và nhi tử của mình ở trong lòng, Tất Kiển nhất thời cảm thấy nhi tử của mình chẳng khác gì một đống cứt chó.Lúc trước nên bắn lên trên tường.Hoàn toàn không thể so sánh.Nhi tử của mình hơn hơn ba mươi tuổi, mới đúng có Trúc Cơ kỳ.Kế Ngôn thì sao, cốt linh trẻ hơn nhi tử của mình, đã là Nguyên Anh kỳ, ngay cả lão ta cũng cảm thấy cường đại.Không cách nào so sánh được, càng so sánh, càng cảm thấy nhi tử của mình là cứt chó."Tiểu tử, nhanh đầu hàng đi, nếu không, ta không khách sáo với ngươi nữa đâu."Thứ trả lời lão ta vẫn là một kiếm của Kế Ngôn như cũ.Một kiếm này không quá mạnh, Tất Kiển dễ dàng tránh được.Lão ta giận dữ: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu như vậy, ngươi hãy đi chết đi."Thiên tài như vậy mà mình không thể sử dụng, vậy thì phải phá hủy."Phong Ma đao!"Linh lực bàng bạc hội tụ trên bầu trời, một thanh ma đao thanh sắc khổng lồ dài chừng trăm trượng xuất hiện.Thân ma đao tràn ngập linh khí thanh sắc, trên thân đao có các loại yêu ma quỷ quái thi nhau xuất hiện, vừa hung dữ vừa đáng sợ.Tiếng hí rống vang vọng trên không Trần Thành, vô cùng chói tai, vô cùng bén nhọn.Vô số phàm nhân nghe được, thi nhau che lấy lỗ tai kêu to, thậm chí hộc máu hôn mê."Đi!"Cuồng phong gào thét, ma đao thanh sắc thế như thần phạt, cắt nát hư không, bay thẳng về phía Kế Ngôn.Kế Ngôn đối mặt với Phong Ma đao đang bay nhanh mà đến, biểu cảm không chút thay đổi, cũng không định né tránh, chỉ nhẹ nhàng huy tay phải.Ánh sáng trên thân kiếm Vô Khưu tăng vọt, một kiếm huy ra, một luồng kiếm quang êm dịu to bằng ma đao xuất hiện.Kiếm ý sắc bén lại một lần nữa chất đầy thế gian.Tất Kiển cười lạnh không thôi, vẫn dùng chiêu thức đó à, nó đã vô dụng với ta rồi: "Không biết sống chết "Tất Tụ nhìn thấy phụ thân của mình thế mà đưa ra những điều kiện hậu hĩnh như vậy để mời chào Kế Ngôn, mà Kế Ngôn không thèm quan tâm.Gã ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà cùng lúc đó nỗi oán hận trong lòng cũng dâng cao ngút trời.Quá đáng.Thiếu chủ Phong Lôi Giáo chỉ có thể là ta.Phụ thân, mau giết hắn ta đi.Tất Tụ thấy Tất Kiển sử dụng một trong những tuyệt kỹ của lão ta, Phong Ma đao, vui mừng quá đỗi."Hắn ta chết chắc rồi.""Đây là tuyệt chiêu phụ thân lấy làm tự hào, cũng là một trong những tuyệt chiêu chủ chốt của Phong Lôi Giáo chúng ta, hắn ta chết chắc rồi, không ai có thể cản được chiêu này.""Hừ, tiểu tử đó không biết tự lượng sức mình, tự tìm đường chết.""Tiếc quá, trước mặt chiêu này, hắn ta chắc chắn sẽ chết không toàn thây, hồn phi phách tán."Những tu sĩ xung quanh nhao nhao lên tiếng, cười lạnh không thôi.Không ai cho rằng Kế Ngôn có thể sống sót trước chiêu này."Thình thịch!"Đao kiếm tương giao, một tiếng nổ nặng nề vang lênVô số người bị tiếng động này làm cho hộc máu, bất tỉnh nhân sự.Ngay cả chỗ Tất Tụ cũng có không ít người sắc mặt trắng bệch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận