Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1120: Hồn Thạch Giáp Thú

Chương 1120: Hồn Thạch Giáp ThúChương 1120: Hồn Thạch Giáp Thú
Hồn Thạch Giáp Thú dùng các loại khoáng thạch làm thức ăn, trong cơ thể có axit ăn mòn kinh người, cho dù là pháp khí cũng không kiên trì được bao lâu.
Nhìn thấy con mồi rơi vào miệng, Hồn Thạch Giáp Thú thở ra một hơi, định ngậm miệng lại.
Đúng vào lúc này, một cỗ sức mạnh xuất hiện, như một bàn tay lớn vô hình đón lấy Dận Khuyết, kéo hắn ta trở về lại phi thuyền.
Hồn Thạch Giáp Thú khép mạnh miệng lại, cắn phải một khoảng không.
Chân đứng trên boong tàu, trong lòng Dận Khuyết thở phào khó hiểu, vẫn may, không trở thành bữa ăn trong bụng quái thú.
Giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên: "Ngươi nợ ta một mạng."
"Tiểu nhân hèn hạ!" Dận Khuyết quay đầu, vẫn giận dữ măng Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi cho rằng ta sẽ nhận nhân tình của ngươi sao?”
Nếu như không phải Lữ Thiếu Khanh bảo hai con linh sủng làm như vậy với hắn ta, hắn ta cũng không cần chật vật như vậy, còn suýt chút bị quái thú ăn.
Con mồi đến miệng không thấy đâu, không nếm được mùi vị vốn có, quái thú lắc lắc đầu, ánh mắt lóe lên mấy phần nghi hoặc.
Sau đó nó ngẩng đầu nhìn phi thuyền đang bay qua trên bầu trời, há mồm gào thét một tiếng tiếp đến lại phi nước đại trên mặt đất đuổi theo.
Mặc dù là chạy trên mặt đất nhưng tốc độ của nó cũng không chậm hơn tốc độ của phi thuyền.
Cơ thể cao lớn như một cỗ giáp xa hạng nặng, đánh đâu thắng đó, vô số tảng đá trước mặt đó đều như đậu hũ, bị đâm thành những mảnh nhỏ, loạn thạch bay tán loạn.
Tiêu Y nhìn Hồn Thạch Giáp Thú đuổi theo bên dưới, hiếu kì hỏi: "Đó là quái vật gì?"
"Hồn Thạch Giáp Thú?"
Dận Khuyết không muốn nói chuyện, khinh thường trả lời câu hỏi của Tiêu Y.
Tiêu Y bĩu môi, khinh bỉ Dận Khuyết: "Hẹp hòi, không nói thì không nói, ai mà thèm?"
Nàng ta nhìn thấy đôi mắt Dận Khuyết chăm chú nhìn chằm chằm Hồn Thạch Giáp Thú đang đuổi theo bên dưới liề an ủi Dận Khuyết: "Nếu sợ thì cứ khóc đi, khóc được sẽ dễ chịu hơn một chút đấy"
Mặc dù là an ủi, trên thực tế là đang cười nhạo Dận Khuyết: "Nó bay không được đâu, ngươi khóc đi, chúng ta không cười ngươi đâu."
Dận Khuyết nhịn không được, không nói lời nào ngươi thật sự coi ta là đồ hèn nhát à?
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Loại quái vật này tên là Hồn Thạch Giáp Thú, lấy các loại khoáng thạch làm thức ăn, lân giáp kiên cố, thực lực cường hãn."
"Con non vừa mới ra đời của bọn chúng cũng đã là hung thú cấp ba, có thực lực Trúc Cơ kỳ, thậm chí Kết Đan kỳ, sau khi trưởng thành có thể có được thực lực Nguyên Anh kỳ."
"Con bên dưới chí ít cũng là cấp bốn, có thực lực Kết Đan trung kỳ."
"Kết Đan trung kỳ thôi mà" Tiêu Y nghe xong, càng thêm khinh thường: "Ngay cả ta cũng đánh không lại."
Quả nhiên là đồ nhà quê, trong lòng Dận Khuyết càng nhận định mấy người Tiêu Y là đồ nhà quê.
Ngay cả Hồn Thạch Giáp Thú cũng không biết?
Hắn ta hừ một tiếng: "Con bên dưới còn chưa thành niên đâu."
Hẳn ta vừa dứt lời, Hôn Thạch Giáp Thú bên dưới lại có động tĩnh.
Đuổi theo hơi mất sức, Hồn Thạch Giáp Thú nổi giận, nó nổi giận gầm lên một tiếng, vây đuôi một cái.
Sau một khắc, những tảng đá lớn trên mặt đất đã thành công trở thành vũ khí công kích của nó, từng khối đá bắn ra, phát ra tiếng thét trên không trung, tựa như đạn pháo bắn thẳng lên.
"Âm, ầm..."
Tảng đá đánh vào trên vòng phòng hộ của phi thuyền, trong nháy mắt đã tấn công mười lần, cường độ cường đại đánh cho phi thuyền lắc lư từng trận.
Dưới chân Lữ Thiếu Khanh rót linh lực vào, ánh sáng vòng phòng hộ càng tăng lên, ngăn cản công kích của Hồn Thạch Giáp Thú.
Lữ Thiếu Khanh đánh giá một chút, cường độ tấn công của mỗi một tảng đá đều có uy lực Trúc Cơ hậu kỳ.
Chiếc thuyền này là Phương Hiểu đưa cho hắn, là một trong những phi thuyền tốt nhất của Phương gia, lực phòng hộ tiêu chuẩn.
Tiêu Y lập tức rút ra trường kiếm của mình, đằng đẳng sát khí nói: "Nhị sư huynh, để ta đi chém nó."
Dận Khuyết lại cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất hãy tăng tốc độ mà rời đi đi, nếu không các ngươi sẽ phải khóc đó."
Tiêu Y khinh bỉ một chút: 'Loại tồn tại này ngươi cũng sợ? Đồ hèn nhát!"
Loại tiểu quái thú này còn chưa đủ để ta chém đâu.
Hồn Thạch Giáp Thú phía dưới thấy công kích của mình không có hiệu quả, lúc này nổi giận, ngửa mặt lên trời dài rống, âm thanh hùng hậu vang dội quanh quẩn trong rừng đá, truyền đi rất xa.
Dận Khuyết cười lạnh không nổi, sắc mặt hắn ta đại biến: "Hỏng bét, nó đang triệu hoán đồng bọn."
Dận Khuyết có chút luống cuống, hét lớn một tiếng với Lữ Thiếu Khanh: "Tranh thủ chạy đi, nếu không chạy mấy người chúng ta đều chết chắc." Lữ Thiếu Khanh cũng luống cuống: "Đúng không? Vậy thì chạy."
Đối với lời đề nghị thiện ý, Lữ Thiếu Khanh rất biết nghe theo lời phải.
Giọng Kế Ngôn truyền đến: "Ta sẽ xử lý bọn chúng."
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, trừng mắt với Kế Ngôn ở đầu thuyền: "Huynh định làm gì?"
"Gần đây có chút cảm ngô..."
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, ngoáy ngoáy lỗ tai, ngược lại khinh bỉ Dận Khuyết: "Vội cái gì? Đồ hèn nhát."
Dận Khuyết thổ huyết, vừa rồi ngươi nói muốn bỏ chạy, giờ không chạy nữa thì lại mắng người?
Không chỉ như thế, Lữ Thiếu Khanh còn dừng phi thuyên lại, treo giữa bầu trời. Con Hồn Thạch Giáp Thú kia ở dưới phi thuyền, tuy nhiên nó không biết bay, việc nó có thể làm chỉ là gầm thét và trừng mắt.
Hành động này của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Dận Khuyết càng thêm luống cuống, tên này không định chạy nữa à, định tìm chết à?
Hắn ta một lần nữa hét lớn với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn làm gì? Còn không tranh thủ thời gian chạy?"
"Chạy cái gì?" Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt nhìn nơi xa.
Nơi xa, truyền đến hai tiếng gào thét, tiếng rống so với tiếng rống của con Hồn Thạch Giáp Thú bên dưới còn trầm thấp hơn.
Dận Khuyết nghe xong, mặt mày trắng bệch, hai mắt lộ ra tia tuyệt vọng: "Xong, xong đời, đây là Hồn Thạch Giáp Thú thành niên, bên dưới chắc chỉ là con của bọn chúng."
Trên mặt Dận Khuyết đã không còn dáng vẻ cuồng vọng và tự tin trước đó, giờ hắn ta gương mặt uể oải, cảm thấy mình chắc chắn chết ở đây rồi.
"Hồn Thạch Giáp Thú thành niên? Lữ Thiếu Khanh lại cười lên, nói với Dận Khuyết: "Chỉ thế thôi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận