Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 443 - Lại bán Đại sư huynh



Chương 443: Lại bán Đại sư huynhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh từ trên cán buồm bay xuống, đến trước mặt Thái Khám.Nhìn thiếu niên ánh mắt thâm thúy, trên mặt nở nụ cười mỉm vô lại trước mắt khiến ông ta cảm thấy có một cảm giác áp bức mạnh mẽ.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười nói: “Thái thành chủ, ngươi mới là Kết Đan kỳ, ta, Nguyên Anh kỳ.”“Lợi hại không? Ta có phải thiên tài không?”Nhìn như đang khoe khoang, trên thực tế là uy hiếp.Thái Khám không kìm được nuốt nước bọt, ý của Lữ Thiếu Khanh là, hắn muốn động thủ, Thái Khám cũng ngăn cản không nổi.Sau khi khó khăn lựa chọn, cuối cùng ông ta đưa quyền lựa chọn cho nữ nhi.“Ta không thể ép buộc nữ nhi của ta làm chuyện nó không muốn làm.” Thái Khám chắp tay nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nếu như nữ nhi ta không đồng ý, mong rằng Lữ công tử giơ cao đánh khẽ.”“Được.”Lữ Thiếu Khanh đồng ý, đi đến trước mặt Thái Mân.Lữ Thiếu Khanh và Thái Khám nói chuyện ngoài mặt có vẻ như bình thường nhưng ý tứ sâu bên trong chỉ có bọn họ hiểu.Thái Mân vẫn nghĩ Lữ Thiếu Khanh quan tâm đến một trăm vạn viên linh thạch nên nàng ta không cho Lữ Thiếu Khanh sắc mặt tốt.Kẻ như vậy, rất khó sinh lòng tôn kính.Nàng ta mặt lạnh, giữa lông mày có sát khí, ngữ khí kiên quyết như đóa hướng dương không chịu cúi đầu: “Ta sẽ không trở về cùng ngươi.”Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Chớ vội từ chối, có một số việc không thể chỉ nhìn bề ngoài.”Ta thấy ngươi chính là tên hèn hạ vô sỉ, tham lam vô độ, không biết mặt mũi là gì.Đi theo người như ngươi về Lăng Tiêu phái, ta sợ nửa đường sẽ bị ngươi bán đi.Thái Khám ở bên cạnh trong lòng âm thầm cười lên, hừ, nữ nhi của ta tính cách giống như ta, kiên cường bất khuất, sẽ không cúi đầu trước ngươi.Lữ Thiếu Khanh không hề tức giận trước lời cự tuyệt của Thái Mân, hắn có con át chủ bài.“Ngươi có muốn gặp Kế Ngôn không? Gặp ở khoảng cách gần ấy?”“Ngươi đi theo ta đi, ta có thể cho ngươi ở Thiên Ngự Phong, sinh hoạt cùng hắn ở khoảng cách gần, cơ hội như vậy rất khó kiếm.”Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, như con sói xám dẫn dụ bé thỏ trắng.Tiêu Y ở bên cạnh bụm mặt, thời khắc mấu chốt, một lần nữa lôi Đại sư huynh ra bán.Quần lót của Đại sư huynh cũng sắp bị huynh bán hết rồi.Khốn kiếp, hèn hạ, quá hèn hạ.Thái Khám ở bên cạnh trong lòng chửi ầm lên, không ngừng hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh.Thái Khám biết nữ nhi mình sùng bái Kế Ngôn nhường nào.Quả nhiên Lữ Thiếu Khanh nói lời này khiến vẻ mặt Thái Mân thay đổi.Đã dao động rồi.Ở cùng với thần tượng, chuyện này ai mà không muốn?Ta biết mà, ở Tề Châu từ trên xuống dưới có ai mà không thích Đại sư huynh khốn kiếp chứ.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cảm thán, ta không xuất hiện, huynh ấy chính là đệ nhất mỹ nam Tề Châu rồi.Ừm, ở chỗ chúng ta, gặp nữ nhân chỉ cần lôi huynh ấy ra thì mọi thứ đều sẽ thuận lợi.Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm bổ đao: “Ở cùng một chỗ, sớm chiều ở chung, không chừng lại bắn ra lửa tình yêu, trở thành tẩu tử của ta.”Thái Mân không phải loại người chỉ biết yêu đương, trong lòng đang đấu tranh kịch liệt.Thật khó quá.Trong lòng Thái Khám vẫn đang mắng to Lữ Thiếu Khanh hèn hạ.Đây chẳng phải muốn bán nữ nhi mình, mà là muốn bắt cóc nữ nhi mình.Thái Khám muốn nói chút gì, nhất định phải ngăn cản hành vi hèn hạ của tên khốn kiếp này.Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tiêu Y, nói với Thái Mân: “Đi theo bên cạnh Đại sư huynh không vì gì khác mà vì có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, đây cũng là một chuyện tốt.”“Ngươi nói có đúng không? Thái cô nương!”Lời đến miệng Thái Khám trong nháy mắt đã thay đổi: “Mân nhi, con đi một chuyến đi.”Nghe Lữ Thiếu Khanh nói vậy thì chuyến đi này với Thái Mân mà nói không phải chuyện xấu.Cộng thêm nữ nhi đã động lòng.Thái Khám chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, hỗ trợ thuyết phục nữ nhi thôi.Thái Khám trong lòng khóc không ra nước mắt, mình đang tự tát mặt mình rồi, đau quá.Cuối cùng, Thái Mân đồng ý theo Lữ Thiếu Khanh về Lăng Tiêu Phái.Thái Khám nhìn phi chu đi xa, im lặng thật lâu.Cố Quân Hào cũng không biết an ủi sư phụ như thế nào, lần này chẳng những phải bồi thường linh thạch mà còn bù thêm một sư muội.“Sư phụ.”Thái Khám trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, nói với Cố Quân Hào: “Truyền lệnh xuống, sau này đụng phải hắn, có thể trốn bao xa phải trốn bấy xa.”“Hắn là một thổ phỉ đáng sợ, tất cả thổ phỉ thành Thiên Phỉ chúng ta cộng lại cũng không bằng một phần vạn hắn.”Thành Thiên Phỉ đến Lăng Tiêu Phái cũng mất bảy tám ngày.Sau khi Thái Mân lên thuyền luôn ôm lòng cảnh giác cực lớn với Lữ Thiếu Khanh, từ đầu đến cuối luôn phòng bị Lữ Thiếu Khanh.Một loạt hành động của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta khó mà có hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh được.Càng làm cho Thái Mân tức điên mũi là sau khi lên thuyền, Lữ Thiếu Khanh bá chiếm buồng nhỏ trên tàu, để nàng ta ở lại trên boong tàu.Không hề có chút thương hoa tiếc ngọc.Nhìn xuyên qua cửa thuyền nàng ta nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh nằm trong khoang thuyền, cầm Thiên Cơ Bài đọc say sưa ngon lành.Lữ Thiếu Khanh ở trong, cho dù bên trong còn gian phòng khác nàng ta cũng không dám tuỳ tiện tiến vào.Nàng ta không đi vào, Lữ Thiếu Khanh cũng không lên tiếng gọi nàng đi vào, càng sẽ không chủ động nhường vị trí.Giờ Lăng Tiêu Phái đã gần trong gang tấc, chỉ nửa ngày nửa là tới nơi.Thấy đích đến càng ngày càng gần, Thái Mân mấy ngày nay trầm mặc không nói cuối cùng cũng không kìm được hỏi Tiêu Y bên cạnh: “Tiêu cô nương, hắn thật sự là sư đệ của Kế Ngôn công tử sao?”Rất khó có thể tin được, Kế Ngôn lại có sư đệ như vậy.Nhất định là thế giới này đã làm sai điều gì rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận