Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2020

Chương 2020Chương 2020
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Thậm chí có thú còn nghi ngờ dụng tâm của Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, có phải ngươi muốn mượn đao giết người, muốn để Xương Thần giết sư huynh của ngươi không?”
Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu: “A, đúng đúng, ta đã không vừa mắt với huynh ấy từ lâu rồi, vừa vặn bây giờ có thể nhân cơ hội này để cho Xương Thần chơi chết huynh ấy."
“Các ngươi đừng có động vào, không được làm hỏng kế hoạch của ta.” Gia hỏa hỗn đản, xem thử xem ngươi vừa nói cái gì? Doanh Kỳ muốn nhào tới mổ chết Lữ Thiếu Khanh luôn. Quá khinh người.
Bạch Thước cau mày hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì?” Cái gì mà mượn đao giết người, căn bản Bạch Thước không tin.
Nhìn bề ngoài thì Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn chẳng quan tâm gì nhau, nhưng thực ra hai người này mặc chung một cái quần lót. “Không có kế hoạch gì cả.” Lữ Thiếu Khanh trả lời rất chỉ tiết: “Dù sao cũng chỉ có một chữ thôi, làm!”
“Đánh không lại thì sao?” Hung Trừ thở phì phì hỏi. Nhìn thế nào hắn ta cũng thấy Lữ Thiếu Khanh không vừa mắt.
Bọn họ cùng nhau tiến lên, dù thế nào cũng có thể gây ra chút thương tổn cho Xương Thần chứ.
Thế mà tên gia hỏa hỗn đản này lại cản họ lại, rắp tâm gì đầy?
“Các ngươi lên thì có thể đánh được à?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại, giọng nói nhẹ nhàng lại lần nữa khiến cho đám thú tức gần chết.
Bạch Thước nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi sẽ ra tay sao?”
“Ngươi tự tin đánh thắng được chứ?”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không có, có gì tới lúc đó ta sẽ nói chuyện với nó.”
Nói chuyện?
Ngươi nghĩ Xương Thần là thứ gì?
Sẽ nói chuyện với một con kiến hôi sao?
Bạch Thước nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh trong mấy hơi thở, cuối cùng cắn răng nói: “Được.”
Sau đó, bà ta ra hiệu cho các thú yên tâm chớ vội.
“Tiền bối, cứ kệ cho hắn làm ấu thế à?” Hung Trừ là thú đầu tiên không nhịn được. “Đúng vậy, việc này liên quan đến Yêu tộc chúng ta, hắn là một nhân loại muốn làm gì?” “Ta nghi ngờ hắn là nanh vuốt của Xương Thần, nếu không sẽ không ai làm thế.” Đám thú hết sức bất mãn với Lữ Thiếu Khanh.
Bạch Thước lắc đầu, bà ta cũng có suy nghĩ riêng của mình: “Chờ một chút đi, tất cả đầu bị thương, tranh thủ nghỉ ngơi đi.”
“Đồng thời, cũng có thể nhân cơ hội này quan sát Xương Thần, xem có tìm ra được nhược điểm của nó không.” “Chờ đến thời cơ phù hợp chúng ta lại ra tay cũng không muộn.”
Đám thú không ngốc, lập tức hiểu ý Bạch Thước. Để Kế Ngôn xung phong lên trước, các thú bọn họ ở đây quan sát thật kỹ, không đến nồi đến khi ra tay lại hoàn toàn không biết gì.
“Tiần bối anh minhI”
Bên này các thú đang bàn bạc, bên kia Kế Ngôn lại lần nữa giết lên.
Lần này hắn ta chỉ dùng một chiêu kiếm bình thường, từng kiếm từng kiếm tấn công Xương Thần.
Mà sau khi hút máu của Kế Ngôn, ánh mắt của Xương Thần càng đỏ hồng lên, lại càng khát vọng. Nó duỗi móng vuốt đen nhánh ra với Kế Ngôn: “Sâu kiến, dâng hiến huyết nhục của ngươi cho ta.”
Móng vuốt đen nhánh không thèm để ý đến ánh kiếm của Kế Ngôn mà xuyên thẳng qua nó, xuyên thẳng tới Kế Ngôn. Ánh kiếm rơi vào móng của nó mà không gây nên tổn thương gì, không để lại vết tích gì.
Từ móng vuốt đen truyền ra lực hút khiến cho Kế Ngôn có ảo giác dường như huyết nhục của mình đang muốn bị hút đi. “Hừ!”
Nhìn móng vuốt màu đen kéo đến trước mặt mình như rắn độc, Kế Ngôn hừ lạnh, vung Vô Khâu kiếm lên hung hăng chém mạnh xuống.
Ánh kiếm lấp lánh, một cỗ kiếm ý cực kỳ sắc bén bao lấy trường kiếm.
Phụt!
Móng vuốt đen của Xương Thần đứt lìa, máu đen phun ra ngoài.
Mặc dù Vô Khâu kiếm là pháp khí cấp sáu, nhưng đã sinh ra kiếm linh, Mặc Quân cũng cho nó không ít đồ ăn vặt, bản thân đã tự trở nên vô cùng sắc bén, nếu cùng cấp bậc, dù là Mặc Quân cũng không sắc bén được bằng nó. Graol
Đột nhiên bị chặt đứt móng vuốt, Xương Thần vội vàng bất ngờ, cơn đau đớn khiến nó hét lên thảm thiết.
Chúng Yêu thú Luyện Hư kỳ đều nhìn thấy rõ màn này. Mạnh như vậy sao?
Vừa rồi còn có không ít người nói lời không phục với Lữ Thiếu Khanh. Hiện giờ xem ra nếu bọn họ có đi lên, hoàn toàn chính xác chỉ có là trở ngại chứ không giúp được gì.
Kế Ngôn mạnh hơn bọn họ nhiều lắm.
Kế Ngôn được thế không bỏ qua, tiếp tục vung kiếm xông lên.
Lại một lần nữa đánh ra một kiếm kia, thiên địa lại bị xé nứt, Xương Thần kêu thảm bị bao phủ trong ánh kiếm. Ánh kiếm biến mất, thân thể Xương Thần lại lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người. Lần này xem ra Xương Thần càng chật vật hơn.
Thân thể đầy vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, máu đen chảy ra đầm đìa.
Quả thực là vô cùng chật vật. Đám thú lại lần nữa ngây người, quá mạnh.
Doanh Kỳ phấn chấn tỉnh thần, hai mắt sáng ngời, cười tươi rạng rỡ: “Lợi hại, Xương Thần cũng chỉ thế thôi.”
“Có lẽ, không cần chúng ta ra tay cũng có thể đánh bại được Xương Thần rồi.” Bên kia Lữ Thiếu Khanh gầm lên với Doanh Kỳ : “Miệng quạ đen, ngươi có thể ngậm lại không?”
“Ghê tởm, ngươi nói cái gì?” Doanh Kỳ nổi giận. Tiểu tử, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy. Động một cái là hô gào miệng qua đen, có chút lê phép nào không?
Sư huynh của ngươi đánh Xương Thần thành ra thế này rồi mà ngươi không vui tí nào à?
Ngược lại còn chạy tới mắng ta là miệng quạ đen?
Có tin ta mổ chết ngươi không?
Nhưng Doanh Kỳ cũng lập tức cảm giác được ánh mắt xung quanh.
Nàng ta quay lại, phát hiện thú bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt cổ quái.
“Làm sao?”
“Tộc trưởng, dù sao Xương Thần cũng là Hợp Thể kỳ đó.” Có thú nhắc nhở Doanh Kỳ Doanh Kỳ nghe vậy mới phản ứng được, đúng vậy, Xương Thần là Hợp Thể kỳ, dù nó có bị thương thì có thể làm sao chứ?
Mình lại quên cả điều này. Mình đã tập trung quá nhiều chú ý vào Kế Ngôn sao? Trong lòng Doanh Kỳ không nhịn được mà hơi thót lên một cái.
Phải cẩn thận, không thể để kẻ khác nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận