Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 288 - Biến hóa của giới chỉ



Chương 288: Biến hóa của giới chỉNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh không có ý định giấu diếm Kế Ngôn, hắn trầm tĩnh lại, đặt mông ngồi dưới đất: “Ai, mệt chết ta, giấu diếm sư phụ không dễ dàng gì.”Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh.Kế Ngôn còn hiểu Lữ Thiếu Khanh hơn cả Lữ Thiếu Khanh.Vừa rồi Lữ Thiếu Khanh cố ý đổi chủ đề, hắn ta biết Lữ Thiếu Khanh đang kiếm cớ thoái thác, đang muốn giấu gì đó.Hắn ta không thúc giục mà chỉ chờ Lữ Thiếu Khanh nói vì sao.Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, nhích người, sau khi điều chỉnh bản thân ngồi dễ chịu hơn mới cười hỏi Kế Ngôn: “Nghe nói câu tự chui đầu vào rọ bao giờ chưa?”Kế Ngôn nghe xong liền hiểu ra: “Đệ muốn chờ người của Điểm Tinh Phái tự động dâng tới cửa.”“Không tệ lắm, thông minh hơn sư muội ngốc nghếch nhiều.”Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay cái lên với Kế Ngôn, bày tỏ tán dương.Tuyên Vân Tâm nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh, cũng làm cho Lữ Thiếu Khanh nghĩ đến biện pháp này.Để Tuyên Vân Tâm lưu tại Thiên Ngự Phong, đến lúc đó tin tức truyền về Điểm Tinh Phái.Điểm Tinh Phái chắc chắn sẽ phái người đến đây tìm hắn.Sau lưng hắn có chỗ dựa Lăng Tiêu Phái, đánh thắng được thì đánh, đánh không được thì trốn vào trong môn phái.So với hắn tự tìm tới cửa Điểm Tinh Phái gây phiền phức thì an toàn hơn nhiều.Sau khi Kế Ngôn biết suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh liền nhắc nhở một câu: “Đến lúc đó đừng để dẫn lửa vào người.”“Sợ cái gì, cho dù Nguyên Anh kỳ tới ta cũng không sợ.” Lữ Thiếu Khanh coi thường, hắn đã chuẩn bị từ sớm rồi.“Nguyên Anh kỳ tới, không có huynh ta tránh về Thiên Ngự Phong, hắn còn dám đánh tới không?”“Ta có thể tránh ở đây cả đời.”Kế Ngôn trầm mặc.Câu cuối cùng nghe rất vô sỉ, nhưng hắn ta tin, sư đệ của mình tuyệt đối có thể làm được.Nhưng, Kế Ngôn cảm thấy hơi không hiểu: “Nếu vậy, sao phải gạt sư phụ?”Đến lúc đó người Điểm Tinh Phái tới cửa chắc chắn sẽ tạo ra huyên náo lớn.Thiều Thừa không phải kẻ mù lòa cũng không phải kẻ điếc, không thể không biết gì.Nếu vậy, giấu diếm cũng vô ích.Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Vừa khen huynh thông minh xong, huynh lại bị sư muội ngốc nghếch phụ thể đúng không?”“Khi nào thì mọi người sẽ dùng chi phí công để đi du lịch?”Kế Ngôn nhìn sư đệ của mình, trong lòng không kìm được cảm thán.Mặc dù hắn là người đôi khi rất đáng giận nhưng trên thực tế vẫn là người rất đáng tin cậy.Sư phụ là ai, Kế Ngôn rất rõ ràng.Thái độ ôn hòa, tính tình đôn hậu, là một người hiền lành hiếm có.Nhưng duy chỉ có chuyện quan tâm đến đồ đệ là Thiều Thừa như biến thành người khác vậy.Nếu để Thiều Thừa biết mục đích thực sự khiến Lữ Thiếu Khanh đưa Tuyên Vân Tâm về Thiên Ngự Phong chắc chắn ông sẽ rất lo lắng.Một thời gian ngắn nữa Thiều Thừa phải đi chấp hành nhiệm vụ môn phái.Vì Lữ Thiếu Khanh không muốn làm ảnh hưởng đến Thiều Thừa nên mới cố ý giở trò, giấu diếm Thiều Thừa.Ngẫm nghĩ, Kế Ngôn móc ra một thanh kiếm gỗ dài bằng bàn tay vứt cho Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh vừa nhận lấy liền cảm nhận được một cỗ phong mang kiếm ý giấu trong kiếm gỗ.Bên trong ẩn chứa một cỗ kiếm ý của Kế Ngôn.Một khi bộc phát ra , chẳng khác gì Kế Ngôn tự mình bổ ra một kiếm.Đồ tốt, Lữ Thiếu Khanh mặt mày hớn hở, trước tiên thu lại, sau đó hỏi Kế Ngôn: “Còn gì nữa không? Cho ta thêm vài cái đi.”“Giờ ngươi cũng úng não luôn rồi à?” Kế Ngôn nhân cơ hội khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh một chút.Với thực lực của Kế Ngôn, hắn ta không dùng được, cũng không cần dùng.Hắn ta làm ra chẳng qua chỉ để chơi mà thôi.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, vô cùng tiếc nuối: “Haizz, nếu huynh cho ta một ngàn mấy trăm thanh, một mình ta cũng tự tin có thể giết cả Điểm Tinh Phái.”Nghĩ thôi hắn đã thấy kích thích rồi.”Kế Ngôn không để ý đến Lữ Thiếu Khanh, quay người liền rời đi.Lữ Thiếu Khanh xếp bằng tại chỗ, sờ cằm cúi đầu tự hỏi.Một lát sau về sau, Lữ Thiếu Khanh mới thở dài một tiếng, mắng: “Phiền phức chết rồi.”Gây ra mâu thuẫn, kết cừu oán với Điểm Tinh Phái, đây là chuyện không còn cách nào khác.Lữ Thiếu Khanh đứng lên, lắc đầu: “Vẫn nên dưỡng thương trước đã.”“Giới chỉ còn hai mươi ngày nữa thì phá được, phiền phức.”Nhưng cũng may Lữ Thiếu Khanh làm thịt được hai con dê béo Trung Châu nên có đủ linh thạch để hắn tu luyện.Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đại điển của Lăng Tiêu Phái đã trôi qua được một tháng.“Ngày mai là ngày sư phụ và Đại sư huynh xuất phát.”“Được rồi, tối nay tu luyện, mai ngủ một giấc vậy.”“Không đi tiễn bọn họ đâu.”Lữ Thiếu Khanh nói thầm, sau đó xuất hiện trong căn phòng trắng xóa.“Mười vạn viên Linh thạch: “ Lữ Thiếu Khanh cảnh cáo linh bài: “Tử Quỷ, ngươi dám làm loạn, ta phá hủy ngươi.”Mười vạn viên linh thạch hạ phẩm bay vào trong lư hương, quang mang bạch sắc trong nháy mắt đại thịnh.Cho dù Lữ Thiếu Khanh là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cảnh giới tầng tám thì ánh mắt hắn cũng không nhìn thấy màu sắc khác.Ngoài màu trắng vẫn là màu trắng.Lần này bạch quang mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đó, hơn nữa còn dai dẳng hơn.Đồng thời một khí tức khiến người ta sợ hãi bắt đầu tràn qua.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, không phải xảy ra biến cố gì đấy chứ?Hay Tử Quỷ ăn no quá, bụng căng hết cỡ rồi?Giờ đang là hồi quang phản chiếu sao?“Tử Quỷ, ngươi đừng ăn bể bụng đấy, ngươi chết rồi ta phải làm sao?”Lữ Thiếu Khanh không kìm được hét lớn.Nhưng cùng với tiếng hét của hắn, hắn đột nhiên biến mất rồi xuất hiện trong phòng hắn.Lữ Thiếu Khanh ngây ngẩn cả người, chuyện gì xảy ra?Hắn lấy lại tinh thần vội vàng muốn vào lại thì phát hiện cho dù như thế nào hắn cũng không vào được.Giới chỉ trên tay cũng từ từ trở nên u ám, mất đi ánh sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận