Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 957. Nói láo ư?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhuế trưởng lão lơ đãng gảy hai dây đàn, nhìn Lữ Thiếu Khanh, cười hỏi: “Ý ngươi là ta còn phải cho ngươi linh thạch cảm tạ?”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy bèn xoa xoa tay tiến lại gần, nở nụ cười mà theo như Đàm Linh thì nó vô sỉ dâm đãng hết mức: “Nếu ngài muốn cho, ta cũng không tiện từ chối.”“Trưởng giả ban thưởng, không dám chối từ.”Sau đó, hắn nhìn Nhuế trưởng lão tràn đầy chờ mong: “Trưởng lão, không biết ngài định cho bao nhiêu?”Đàm Linh nổi giận. Ngươi còn tưởng thật à? Được đà lấn tới đúng không?Nàng ta gầm lên: “Ngươi không ngại mất mặt à?”Lữ Thiếu Khanh hùng hồn phản bác: “Có linh thạch còn cần mặt mũi gì nữa?”Tinh tang.Đột nhiên có tiếng đàn vang lên, Đàm Linh phát hiện ánh mắt Lữ Thiếu Khanh có gì đó không bình thường.Sau đó, âm thanh của sư phụ vang vọng: “Ngươi đến Thánh địa mục đích là gì?”Hai mắt đã mất tiêu cự, Lữ Thiếu Khanh chỉ lẳng lặng đứng đó.Đàm Linh nhìn sư phụ mình.Sư phụ nàng ta Nhuế trưởng lão đã ngồi ngay ngắn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Nội tâm nàng ta nhảy lên một cái, chẳng biết từ khi nào sư phụ đã khống chế được Lữ Thiếu Khanh.Sư phụ muốn hỏi rõ mục đích tên hỗn đản này đến Thánh địa sao?Đàm Linh nhìn đôi mắt đã ngây ngốc không còn tinh anh của Lữ Thiếu Khanh mà cảm thấy hơi phức tạp.Nhưng chỉ một tí thôi, nàng ta lập tức vui ngay được, tên hỗn đản này vẫn thua trong tay sư phụ mình.Nàng ta cũng vểnh tai nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh. Nàng ta cũng rất muốn biết lai lịch của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, mục đích họ tới Thánh địa là muốn làm gì.Lữ Thiếu Khanh có vẻ đang khó xử, nhín sắc mặt giống như đang giãy dụa.Nhuế trưởng lão thấy vậy lại khảy dây đàn, tiếng đàn thanh thúy mê hồn lại vang lên.Nét giãy dụa không còn nữa, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi mở miệng nói: “Ta tới Thánh địa là muốn đưa một ứng cử viên Thánh Nữ về.”Đàm Linh nghe vậy thì cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên, há to mồm muốn kêu.Tên hỗn đản trời đánh này, ai cho ngươi lá gan đó?Cướp ứng cử viên Thánh nữ về?Về làm gì?Làm đạo lữ hay làm tỳ nữ?Nhuế trưởng lão trừng mắt một cái nàng ta mới vội vàng che miệng không có la lên.Đàm Linh cũng hiểu, nói với Nhuế trưởng lão: “Sư phụ, còn có chuyện này con chưa nói cho người biết.”“Lần đầu tiên gặp hắn đã hỏi con chuyện liên quan đến Tuyệt Phách Liệt Uyên.”Nhuế trưởng lão gật đầu. Thì ra là thế. Trong lòng bà đã tin tưởng vài phần.Sau đó, bà lại hỏi: “Vì sao muốn tìm ứng cử viên Thánh nữ? Đưa về làm gì?”Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đều đều trả lời từng chữ không nhanh không chậm, nhưng vẫn để lộ ra ngạo khí: “Kỳ tài ngút trời như ta, đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, cũng chỉ có Thánh nữ của Thánh địa mới xứng phối bên cạnh ta.”“Nhưng nếu tìm Thánh nữ sợ rằng sẽ đắc tội với Thánh địa, nên chỉ có thể lùi lại một bước, chịu thiệt vậy.”Vô sỉ. Không biết xấu hổ!Đàm Linh vạn phần khinh bỉ. Ngươi thì tính là kỳ tài ngút trời gì chứ?Sư huynh của ngươi mới phải.A, đúng rồi, ngươi vô sỉ, ngươi hèn hạ, đúng ngươi là kỳ tài ngút trời thật, không ai vô sỉ hèn hạ hơn ngươi được.Lữ Thiếu Khanh nói vậy cũng khiến cho Nhuế trưởng lão trầm mặc một lát.Da mặt dày thật!“Ngươi đến từ phe thế lực gì?” Nhuế trưởng lão tiếp tục hỏi. Bà muốn thử xem có thể bồi dưỡng được hạng người vô sỉ hèn hạ này không.Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì ôm đầu có vẻ đau khổ: “Không, không thể nói, không thể nói.”Thấy Lữ Thiếu Khanh giãy dụa như thế, Nhuế trưởng lão âm thầm giật mình, vội vàng khảy dây, đàn vang lên vài tiếng an ủi Lữ Thiếu Khanh.“Sư phụ, thế này…”Nhuế trưởng lão nhìn Lữ Thiếu Khanh đang dần dần an tĩnh lại, lắc lắc đầu nói: “Không thể hỏi được lai lịch của hắn, chắc hẳn hắn đã lập lời thề không thể tùy ý tiết lộ lai lịch bản thân, nếu không sẽ gặp phản phệ.”“Dù sưu hồn cũng không được.”Đàm Linh hơi thất vọng. Xem ra không thể biết lai lịch của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn rồi.Một lát sau, Nhuế trưởng lão lại hỏi: “Ngươi định cướp ứng cử viên Thánh nữ thế nào?”Lữ Thiếu Khanh trắng bệch chậm rãi trả lời: “Dùng dung mạo anh tuấn soái khí của ta, câu cho nàng mê đến điên đảo thần hồn, rồi nàng sẽ ngoan ngoãn đi theo ta.”Dù là Nhuế trưởng lão cũng bó tay rồi.Trong lòng Đàm Linh dâng lên xúc động muốn cào người.Lời vô sỉ thế này ngươi cũng nói được?Ngươi không biết tự soi gương xem mình là thế nào.Ai lại đi thích một gia hỏa vô lại chứ?Nhưng quả thực Đàm Linh không tìm ra được khuyết điểm gì về vẻ bề ngoài của Lữ Thiếu Khanh, đep hơn các lão đại vừa thô vừa đen trên khắp Thánh địa này nhiều.Nhưng về tính cách của hắn, một vạn lần Đàm Linh cũng không dám gật bừa.Tiếng đàn lại vang lên, Nhuế trưởng lão lại hỏi: “Ngươi có làm gì bất lợi với Thánh địa không?’Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Sẽ không, nhưng nếu có cơ hội, ta sẽ giáo huấn Kiếm gia, Thôi gia một chút, đây là ân oán cá nhân.”Nhuế trưởng lão gật đầu, đối phó với Kiếm gia, Thôi gia là ân oán cá nhân, bà sẽ không ngăn cản.Thậm chí, nếu có thể, bà cũng không ngại giúp một chút.Ai bảo Đệ nhất, Nhị trưởng lão cũng là đối thủ cạnh tranh của bà chứ.Sau đó, bà lại hỏi vấn đề cuối cùng: “Tên thật của ngươi?”“Lữ Thiếu Khanh!”Mẹ nó!Đàm Linh siết chặt hai nắm đấm, chỉ hận không thể đập chết tươi tên hỗn đản trước mặt này.Quá đáng lắm!Nhuế trưởng lão cũng cạn lời.Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người dám lừa bà thế này.Cuối cùng, bà nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi lấy đạo tâm ra thề những gì ngươi nói là thật đi.”Đàm Linh lập tức lo lắng: “Sư phụ, cái này.”Nếu bên trên Lữ Thiếu Khanh có nửa lời nói dối, khi thề hắn sẽ bị phản phệ.Nhuế trưởng lão thản nhiên nói: “Nếu những lời hắn nói là giả, hắn sẽ không thề.”Đây mới thật sự là lão hồ ly, cho dù tự tin mười phần vào thủ đoạn của mình cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, nhất định bà phải thăm dò nhiều lần mới tin.Lữ Thiếu Khanh chậm rãi giơ tay lên thề những lời nói bên trên là thật.Nhuế trưởng lão nghe vậy thì nở nụ cười, thực ra khi cười dung nhan bà đẹp động lòng người, dường như xung quanh cũng vì nụ cười này mà xán lạn hẳn lên.Bà tin lời Lữ Thiếu Khanh nói. Hết chương 957.

Bạn cần đăng nhập để bình luận