Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1123: Hắn sớm muộn cũng sẽ không chống đỡ nổi

Chương 1123: Hắn sớm muộn cũng sẽ không chống đỡ nổiChương 1123: Hắn sớm muộn cũng sẽ không chống đỡ nổi
Dận Khuyết nhìn thấy Kế Ngôn tới tới lui lui xuất kiếm gây tạo ra bất kỳ thương tổn gì cho Hồn Thạch Giáp Thú thì không kìm được lắc đầu liên tục: "Đồ làm chuyện vô ích."
"Mặc dù là kiếm tu, nhưng cũng không thử nhìn xem đối thủ là dạng tồn tại như thế nào à?"
"Nếu Hồn Thạch Giáp Thú dễ đối phó như vậy, ta căn bản đã không bảo các ngươi bỏ chạy rồi."
Tiêu Y khịt mũi coi thường Dận Khuyết: "Không phải chỉ là quái thú thôi sao? Không thể bay, tốc độ lại chậm, chỉ có một thân khí lực thì có thể làm gì?"
"Ngây thơ!" Với cách nhìn của Tiêu Y, Dận Khuyết không kìm được cho nàng một cái liếc mắt: "Thật sự cho rằng Hồn Thạch Giáp Thú dễ đối phó sao?"
"Sức của bọn chúng lớn vô cùng, một thân phòng ngự cũng cực kỳ cường hãn, ta đã nói rồi, bọn chúng cận chiến và viễn chiến đều vô địch."
Hắn ta thấy Kế Ngôn và hai con Hồn Thạch Giáp Thú đánh có qua có lại, vẻ lo lắng trên mặt càng thêm sâu: "Đừng thấy bây giờ Đại sư huynh các ngươi không giống như có vấn đề gì, nhưng sớm hay muộn gì hắn ta cũng sẽ chống đỡ không nổi."
"Chỉ cần hơi sơ xuất một chút, hắn †a sẽ trở thành bữa ăn trong bụng hai con Hồn Thạch Giáp Thú đấy."
"Biện pháp tốt nhất chính là thừa dịp hắn ngăn chặn Hồn Thạch Giáp Thú, chúng ta mau chóng rời đi, để cho hắn †ìm cơ hội thoát thân đuổi theo." Tiêu Y ghét bỏ: "Đây không phải hành vi đào binh sao?"
"Có Đại sư huynh xuất thủ, có bao giờ chúng ta cần phải bỏ trốn đâu chứ?"
Đại sư huynh xuất thủ, hết thảy quỷ mị võng lượng đều sẽ thành cặn bã, không thể gây ra bất kỳ sóng gió gì.
Dận Khuyết tức giận, đến lúc này rồi mà các ngươi còn không thể nhìn rõ thế cục à?
Hắn ta quát: "Các ngươi không đi vậy thì thả ta ra, để ta đi!"
"Ta không muốn ở đây chờ chết chung với các ngươi."
"Thí thần cứt chó gì" Tiêu Y khinh bỉ: "Hóa ra đều là đồ hèn nhát."
"Lát nữa là Đại sư huynh của ta sẽ có thể đánh thẳng thôi, thật sự không biết ngươi đang sợ cái gì nữa?" "Sợ hãi?" Dận Khuyết kiên quyết không thừa nhận: "Đây là hành vi không có ý nghĩa, ở lại đây chỉ có thể chịu chết uổng phí mà thôi."
"Tâm mắt thiển cận!" Tiêu Y càng khinh bỉ Dận Khuyết, dáng dấp con người mà tính như chó, lá gan quá nhỏ.
Tiêu Y dứt khoát nhích mông ngồi cách xa Dận Khuyết một chút.
Đồ hèn nhát, chớ đến gần ta.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn dưới sự vây công của hai con Hồn Thạch Giáp Thú không ngừng chạy trốn, chỉ thỉnh thoảng dành thời gian đánh trả, cũng không sử dụng toàn lực.
Vì Kế Ngôn sử dụng phương thức như vậy nên chọc cho hai con Hồn Thạch Giáp Thú giận đến mức gầm thét liên tục, cách thật xa đều có thể cảm thụ được lửa giận càng ngày càng thịnh của Hồn Thạch Giáp Thú.
Hắn cũng rất tò mò: "Tên này, muốn làm gì? Còn muốn tiếp tục chọc giận bọn hắn sao?"
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú không ngừng tiến công, chẳng những không đụng tới Kế Ngôn được chút nào mà thỉnh thoảng lại bị Kế Ngôn đáp lên người chúng mấy lần.
Trường kiếm chém lên người chúng không lại vết Thương nhưng lại là hành vi khiến chúng vô cùng giận dữ.
Hồn Thạch Giáp Thú đã có linh trí càng ngày càng phẫn nộ.
Tuy nhiên chúng không thể đụng được Kế Ngôn, sau khi bị Kế Ngôn thoải mái tránh đi, một con Hồn Thạch Giáp Thú trong đó gầm nhẹ một tiếng, nó đột nhiên quỳ xuống đất, cong lưng lên.
Trên phần lưng của nó đột nhiên có một cái bao như một hòn núi nhỏ đột nhiên mở ra.
Dận Khuyết nhìn thấy hành động của Hồn Thạch Giáp Thú thì sắc mặt biến đổi, hắn ta vội vàng gào thét: "Nhanh, nhanh bảo hắn né tránh!"
"Không được chống đỡ!"
"Có vấn đề gì không? Lữ Thiếu Khanh dùng ngón tay nhỏ móc lỗ tai, giáo huấn Dận Khuyết như ông cụ non: "Đừng hơi một tí là hô to gọi nhỏ, bình tính một chút không được không? Ráy tai cũng bị ngươi làm rớt ra rồi."
Tiêu Y cũng phụ họa: "Đúng đấy, còn có mặt mũi nói chúng ta là đồ nhà quê, động một chút lại bị dọa đến kêu oa oa, người nhà ngươi có biết ngươi ở bên ngoài mất mặt thế này không?”
"Đồ chết nhát!"
Dận Khuyết bị tức đến sắc mặt đỏ bừng, nhìn hằm hằm Tiêu Y: "Nói ai là đồ chết nhát?"
"Đó là các ngươi không biết sự kinh khủng của Hồn Thạch Giáp Thú." Dường như để chứng minh mình không phải sợ hãi, không phải nhát gan, càng không phải thứ chết nhát nên mới kêu lên như thế này, hắn ta giải thích: "Hồn Thạch Giáp Thú vừa ra đời đã dùng đá làm thức ăn, nếm đủ các loại đá."
"Trong đó, bọn chúng biết có một vài loại đá cứng rắn trân quý nên sẽ cất ở trong túi trên lưng, không ngừng tẩm bổ, giống như nhân loại nuôi dưỡng pháp khí, những tảng đá kia chính là pháp khí của bọn chúng."
"Những tảng đá ở trong túi trên lưng bọn chúng chính là pháp khí đối phó kẻ địch, không gì không phá được, người bình thường căn bản không thể ngăn cản nổi." "Hơn nữa không phải chỉ có một hai tảng đá mà là mấy chục tảng, trên trăm tảng, thậm chí mấy trăm tảng cũng không phải không thể."
Lời Dận Khuyết khiến sắc mặt Tiêu Y nghiêm túc lên vài phần.
Dựa theo miêu tả của Dận Khuyết, Hồn Thạch Giáp Thú dưới mắt hình như có trên trăm kiện, thậm chí vài trăm kiện pháp khí cường đại.
Nếu một tu sĩ Nguyên Anh kỳ có vài trăm kiện pháp khí thì thực lực có thể bộc phát ra rốt cuộc mạnh cỡ nào, có thể nghĩ.
Tiêu Y hỏi: "Cho nên, đây mới là nguyên nhân khiến ngươi sợ hãi, một mực la hét muốn chạy trốn?"
Dận Khuyết giận dữ, ta nói nhiều như vậy, ngươi còn nghe không rõ sao?
"Ta không phải sợ hãi, cũng không phải muốn chạy trốn." Dận Khuyết nhìn hằm hằm Tiêu Y, nha đầu này thật đáng ghét, không đáng yêu chút nào, vậy mà bề ngoài sao lại ngọt ngào xinh đẹp đến thế: "Hồn Thạch Giáp Thú quá mạnh, hơn nữa còn là hai con Hồn Thạch Giáp Thú thành niên, trừ phi thực lực nghiền ép, nếu không căn bản đánh không lại."
Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Theo như lời ngươi nói thì nó nhất định sẽ rất mạnh? Sư huynh ta chết chắc?"
Nhìn hai con Hồn Thạch Giáp Thú đã khóa chặt Kế Ngôn, hai cái túi trên lưng bắt đầu mở ra, lộ ra từng viên đá xếp bên trong, Dận Khuyết căn răng nói: "Trừ phi bây giờ hắn quay người đi, nếu không, hắn chết chắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận