Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 721 - Khóc?



Chương 721: Khóc?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÚc Linh nhìn ánh trăng thân quen trên bầu trời, khuôn mặt hết sức phức tạp.Hành trình một đi một về này, chắc cũng được một năm rồi nhỉ?Nàng trổ hết tài năng từ trong mấy nghìn người, trở thành đội trưởng đội tiên phong, gánh vác hi vọng của Thánh tộc, tiến về Tổ Tinh.Vốn tưởng rằng nàng sẽ có vô thượng vinh quang, đạt được công lao ngất ngời, giúp cho Úc tộc quật khởi.Nàng chưa từng nghĩ tới, nàng bị bỏ mặc, bị vu hãm thành phản đồ của Thánh tộc.Nếu không phải nàng khá may mắn, nàng đã chết ở Tổ Tinh từ lâu.Nàng vốn tưởng rằng cả đời này cũng không có cơ hội quay lại Hàn Tinh.Không ngờ, ngày hôm nay nàng đã trở lại rồi.Tuy đã về quê hương, nhưng Úc Linh không thể vui vẻ nổi.Nàng nhìn ánh trăng trên trời, nhìn ánh trăng màu đỏ chiếu rọi trên mặt đất, tâm trạng hết sức bi thương.Chắc tộc nhân của mình đã bị tiêu diệt hết rồi?Cha mẹ và muội muội chắc là đã mất?Úc Linh vừa nghĩ đến đây, cảm thấy trái tim đau đớn tột cùng, hai mắt dần nhòe đi.Cuối cùng, một giọt nước mắt chảy ra, nước mắt trong suốt chiết xạ ánh sáng màu đỏ, xẹt qua gương mặt nàng, chậm rãi lăn dài."Ngươi khóc?"Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên vang lên, có vẻ vô cùng đột ngột và vang dội trong đêm tối.Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh làm Úc Linh sợ đến nhảy dựng lên.Nàng cúi đầu nhìn, Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt mang sự tò mò."Sợ đến khóc sao?""Chắc ngươi không tè ra quần đi đâu nhỉ? Mẹ kiếp, ngươi bao lớn rồi, còn nói là người của Ma tộc, sao nhát gan thế?"Úc Linh vội vã ngẩng đầu lên, không dám để cho Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy hai mắt của mình.Lời nói của Lữ Thiếu Khanh làm cơn giận trào dâng trong lòng nàng, nàng cắn răng: “Ai khóc chứ."Có chết nàng cũng không thể thừa nhận điểm này.Nàng có thể thừa nhận mình khóc trước mặt bất cứ người nào, chỉ có trước mặt Lữ Thiếu Khanh là không được.Nếu không, chưa biết mình sẽ bị hắn cười nhạo bao lâu.Lữ Thiếu Khanh không tin, tuy hắn bị thương, nhưng vẫn tràn đầy sức sốngnhư cũ: “Ngươi cúi đầu cho ta xem, vừa rồi ta còn thấy ngươi nước mắt lưng tròng cơ mà."Úc Linh hận cực, giọng điệu của tên khốn này vẫn đáng ghét như thế, thật muốn đánh chết hắn.Úc Linh ngẩng đầu, cắn răng: “Ngươi như bây giờ, ta có thể giết chết ngươi một cách dễ dàng.""Hừ!” Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không hoảng loạn: “Thẹn quá thành giận, muốn giết người diệt khẩu sao?""Lại đây, nhìn thẳng vào ta, để cho ta thấy quyết tâm của ngươi."Úc Linh nghe vậy, muốn đối diện với Lữ Thiếu Khanh, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.Trong mắt mình vẫn còn vương nước mắt, một khi đối diện với hắn, tức là mình đã trúng kế.Nhưng mà, vì sao như vậy mà nước mắt của mình vẫn còn không ngừng trào ra.Nỗi nhớ người thân, nỗi bi thương chạm thẳng vào chỗ sâu trong linh hồn, dù cho nàng là tu sĩ cũng không thể khống chế nước mắt của mình.Cho nên, nàng không dám cúi đầu.Úc Linh nghĩ đến thân nhân của mình, đặc biệt là muội muội, lòng đau như cắt.Cả người nàng chìm vào trong cảm xúc bi thương.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, ngạc nhiên, đây là cảm xúc mà Ma tộc có được sao?Rõ ràng trong lòng vẫn là nhân loại mà, tự xưng là Thánh tộc, nhưng những thứ nhân loại có thì vẫn không bị vứt bỏ.Thôi, để cho nàng khóc một lát đi.Lữ Thiếu Khanh bắt đầu kiểm tra cơ thể của mình,Lần này, hắn cũng bị thương nghiêm trọng, bên ngoài có rất nhiều vết thương lớn nhỏ không đều, trong cơ thể cũng vết thương chi chít, chẳng khác gì tơ nhện.Ngay cả nghịch tử cũng có vẻ ốm yếu, cạn sạch sức lực.Hắn muốn cử động cơ thể một chút cũng khó, chỉ hơi vận chuyển linh lực, cũng đau đến mức chau mày không ngừng.Nói cách khác, hiện tại hắn không khác gì một phế nhân.Hắn nhét mấy viên linh đan vào miệng một cách khó khăn, làm mình khôi phục một chút, sau đó tính toán một cái, nếu muốn khỏi hẳn, ít nhất cũng phải tốn một năm.Nếu đổi thành linh thạch, tức là sáu mươi ngàn viên linh thạch.Mà điều quan trọng nhất là, hiện tại trên người hắn không còn bao nhiêu linh thạch nữa.Linh thạch trong túi hắn đã bị dùng hết lúc trong hư không rồi.Nỗi đau đớn trên người thua xa nỗi đau trong lòng khi hắn biết mình không còn một đồng.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh oán hận cực độ.Mẹ kiếp, Quách Bùi Nguy, Thôi Chương Uyển, các ngươi chờ đó cho ta.Tờ linh phù lục phẩm của Quách Bùi Nguy suýt nữa thì làm cho ba người bọn họ vĩnh viễn ở lại trong hư không.Nếu không phải hắn liều mạng, ba người đã sớm bị loạn lưu hư không xé nát rồi."Cũng không biết sư muội ngu xuẩn có sao không.”Rốt cục Lữ Thiếu Khanh cũng nhịn không được lo lắng cho Tiêu Y.Vào thời khắc cuối cùng, bọn họ gặp phải hư không loạn lưu, Tiêu Y bị tách khỏi hắn.Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều, Tiêu Y cũng rơi vào thế giới này.Lữ Thiếu Khanh hỏi Úc Linh: “Ngươi biết thế giới này hả?"Úc Linh nhìn trời, trong mắt còn đọng nước mắt: “Đây là Hàn Tinh."Chết tiệt!Lữ Thiếu Khanh mở to mắt.Lữ Thiếu Khanh sửng sốt nửa ngày, bắt đầu kêu thảm thiết: “Sao ta lại xui xẻo như vậy chứ.""Sao lại tới Ma giới rồi?"Hắn mới vừa kết thù với Ma tộc bên chỗ mười ba châu, phỏng chừng lúc này đã lên sổ đen của lão đại Ma tộc.Giờ thì hay rồi, đi thẳng tới hang ổ của Ma tộc.Có còn để cho người ta sống không vậy?Lữ Thiếu Khanh chỉ tay lên trời, run run, rốt cục vẫn bỏ tay xuống, mắng một câu thật nhỏ: “Thiên Đạo chết tiệt, ngươi đi chết đi."Trong lòng Úc Linh sung sướng vô cùng, chỉ cần Lữ Thiếu Khanh xui xẻo, thì nàng tức thì nhịn không được vui vẻ.Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh nằm trên mặt đất, kêu thảm, như là sắp khóc tới nơi, bi thương trong lòng cũng tiêu tan rất nhiều."Mẹ nó, Thiên Cung Môn, ngươi chờ cho ta, sớm muộn gì ta cũng quật cả tông môn các ngươi lên."Lữ Thiếu Khanh hùng hổ mắng không ngừng, nếu không phải Hóa Thần Quách Bùi Nguy của Thiên Cung Môn dùng một tờ thần phù lục phẩm với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không rơi vào tình cảnh như hôm nay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận