Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1147: Bảo vệ ta!

Chương 1147: Bảo vệ ta!Chương 1147: Bảo vệ ta!
Sương mù màu đen giống như có sinh mệnh, nhanh chóng lưu động trên không trung, giương nanh múa vuốt đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
Đối mặt với liên thủ công kích của hai người, Lữ Thiếu Khanh xoay người chạy, đồng thời hét to: "Bấp chấp võ đức, hèn hạ."
Dận Khuyết ở phía xa cười lạnh một tiếng: "Hừ, càn rỡ, thật sự tưởng một mình có thể đánh bại cả hai sao?"
Hắn ta nói với Tương Tỉ Tiên muốn tiến lên hỗ trợ: "Đại tiểu thư, đừng vội xuất thủ, để hắn chịu khổ một chút hãng tính.”
Hắn ta đưa ra đầy đủ lý do: "Đừng để hắn cảm thấy chúng ta dễ nói chuyện quá, giờ xuất thủ có vẻ chúng ta hạ quá quá."
"Nhất định phải để hắn chịu khổ một chút, biết tầm quan trọng của chúng ta, đến lúc đó mới dễ đưa hắn đi gặp đại trưởng lão hơn, nếu không với tính cách này của hắn, chuyện gặp đại trưởng lão dễ xảy ra nhiều khó khăn trắc trở."
Dễ làm gì đó chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là muốn Lữ Thiếu Khanh chịu chút khổ sợ.
Hừ, đại tiểu thư ở bên cạnh ta không tiện thu thập ngươi.
Nhưng, ngươi bị người khác dạy dỗ, với ta mà nói cũng là một chuyện rất thoải mái.
Trong lòng Dận Khuyết âm thầm vui vẻ.
Giờ hắn ta chỉ muốn khiêng một cái ghế đến sau đó ngồi bên cạnh xem kịch hay. Nhưng mà, sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh lại quay đầu lại, lao thẳng đến chỗ Tương Ti¡ Tiên và Dận Khuyết, hô to: "Ti Tiên tỷ tỷ, cứu mạng!"
Không đợi Tương Ti Tiên và Dận Khuyết kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh trơn tru giống con thỏ, chạy tới phía sau hai người, kêu to: "Bảo vệ ta!"
Mọe nó!
Vô sỉ!
Dận Khuyết muốn thổ huyết.
Vẻ mặt Tương T¡ Tiên cũng như bị táo bón.
Tên này, vì sao có thể nhẹ nhàng thông thuận hét lên câu này mà không hề có chút chân chừ nào vậy.
Hình như hắn đã hét như vậy vô số lần nên thuần thục đến cực điểm.
"Muốn chạy?" Hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức thấy thế vẫn một mực khóa chặt lấy Lữ Thiếu Khanh.
Một tiếng cháu trai của Lữ Thiếu Khanh đã triệt để chọc giận bọn hắn, bọn hắn một mực khóa chặt thù hận trên người Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế chỉ vào Tương T¡ Tiên và Dận Khuyết quát lên: "Bọn hắn là phản đạo giả."
Phản đạo giả?
Hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức đầu tiên dừng lại, sau đó ánh mắt âm tàn rơi lên người Tương Tỉ Tiên và Dận Khuyết.
"Phản đạo giả, chết!"
Thù hận hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức một lần nữa chuyển dời, ngang nhiên xuất thủ với Tương Tỉ Tiên và Dận Khuyết. Đối với những quái vật Tế thần và Tế tư kia mà nói, phản đạo giả là nhân tố không an phận, không ổn định, là u nhọt trong cơ thể, là đối tượng nhất định phải diệt trừ.
Cho nên đối với người bộ tộc mà nói, phản đạo giả là tôn tại đáng chết nhất, là kẻ địch cần ưu tiên diệt trừ nhất.
Tiếng hét to này của Lữ Thiếu Khanh thuận lợi di chuyển thù hận của mình đi.
Lần này, cho dù là Tương Ti Tiên cũng không kìm được thổ huyết, cái tên này bán mình mà không hề do dự chút nào.
Dận Khuyết thì càng phẫn nộ gầm hét lên, hận không thể lập tức quay đầu đánh chết tên hèn hạ vô sỉ Lữ Thiếu Khanh ngay lập tức.
"Cố lên!" Lữ Thiếu Khanh vẫy tay với Tương Ti Tiên và Dận Khuyết: "Giao cho các ngươi, ta đi giúp sư huynh ta."
Sau khi nói xong hắn chạy đi như một làn khói, bóng dáng biến mất giữa không trung.
Dận Khuyết tức giận đến muốn điên: "Đồ vô sỉ này."
Tương T¡ Tiên cũng dở khóc dở cười.
Nhưng lúc này, hai người bọn hắn không thể không đối mặt trực diện với hai Nguyên Anh kỳ bộ tộc Gia Đức, công kích của bọn hắn đã giết tới.
Sương mù màu đen mang theo khí tức quỷ dị, sát ý kinh thiên giương nanh múa vuốt giết tới.
"Đối phó bọn hắn trước đi!" Tương T¡ Tiên thở dài, liên thủ với Dận Khuyết nghênh địch. Lữ Thiếu Khanh hai tay chắp sau lưng, thảnh thơi đi ra sau núi bộ tộc Gia Đức.
Ở đây, Kế Ngôn và Tế tư bộ tộc Gia Đức giao thủ.
Vẫn là quái vật màu đen giống cái, thực lực đã là Nguyên Anh hậu kỳ, toàn thân toát ra sương mù màu đen xông thẳng tới chân trời, như một vị ma vương địa ngục đưa thân vào trong địa ngục hắc ám.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đến thấy cảnh này, lầm bầm: "Chuyên gia nhìn thấy chắc chắn sẽ nói môi trường ở đây bị ô nhiễm."
"Gây ô nhiễm mỗi trường chắc chắn phải giết. Bảo vệ môi trường là trách nhiệm chung của mọi người."
Quái vật màu đen trước mặt đã có hình dáng bên ngoài của nhân loại, một thân vảy màu đen giống như khôi giáp đen, lộ ra quỷ dị có thừa nhưng lại có vài phần uy phong lẫãm liệt.
Thậm chí Lữ Thiếu Khanh nghi ngờ dưới vảy giáp màu đen có phải che giấu một nhân loại hay không.
Quái vật hơi khom người, song trảo uốn lượn, lộ ra móng vuốt bén nhẹn màu đen, thử dùng răng để chiến đấu với Kế Ngôn.
Tốc độ của nó rất nhanh, phần cánh trên lưng mỗi một lần cử động đều khiến nó xẹt qua bầu trời như tia chớp.
Hai tay chính là vũ khí của nó, lóe lên u quang màu đen, mỗi một lần vung ra quang mang hắc sắc xẹt qua như có thể xé rách không gian, cuốn lên năng lượng vô hình xé rách chung quanh, giống như một cơn dộng đất xảy ra, một mảnh hỗn độn. Đối mặt với quái vật, Kế Ngôn không vội vã tiến công, mà thủ thế, vẫn tiếp tục nghiệm chứng chiêu thức phòng thủ mà mình lĩnh ngộ.
Quái vật nhìn thấy Kế Ngôn không công kích phát ra âm thanh ư ư trầm thấp, giống như chế giêu Kế Ngôn tự đi tìm chết.
Nó vòng quanh Kế Ngôn không ngừng khởi xướng tấn công.
Hai trảo màu đen như hai vũ khí sắc bén nhất hung hang vung xuống đối với Kế Ngôn.
"SoạtI"
Như bị một thứ gì đó xé vụn, một cỗ ba động vô hình xuất hiện từ trong móng vuốt quái vật, tiến thẳng về phía Kế Ngôn.
Không gian như bị xét rách, năng lượng cường đại khiến không gian bắt đầu vặn vẹo.
Năng lượng cường đại mang lại cảm giác áp bức to lớn chiếm trọn cả phương viên, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến người ta hít thở khó khăn.
Đối mặt với một trảo của quái vật, Kế Ngôn không tránh không né, đứng nguyên tại chỗ.
"Phụt!"
Một tiếng vang nhỏ, năng lượng vô hình đụng phải Kế Ngôn.
Cùng lúc đó, trước mặt Kế Ngôn bộc phát kiếm ý sắc bén.
Như vô số con kiến bé nhỏ đang không ngừng gặm nuốt, năng lượng đang không ngừng bộc phát nhưng lại cũng không ngừng tiêu tan, sau vài hơi thở, một kích của quái vật tiêu tán vô hình dưới giảo sát của kiếm ý. Cuối cùng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, áo trắng Kế Ngôn lướt nhẹ tựa như Kiếm Tiên, phiêu dật như gió. Chương 1148: Tự mang kỹ năng vú em, vô lại
Một kích của mình cứ thế bị hóa giải nhẹ nhõm sao?
Trong ánh mắt đỏ ngầu của quái vật màu đen lộ ra ánh mắt khó tin.
Nó nhìn chòng chọc vào Kế Ngôn.
Dáng vẻ nhẹ nhõm của Kế Ngôn chọc giận nó.
"Gừ!"
Quái vật phát ra một tiếng, trong tiếng gầm gừ mang theo sự phẫn nộ.
Sâu kiến cũng dám xem nhẹ ta?
Quái vật một lần nữa ra tay, lần này đánh ra hàm chứa cả tức giận.
Như một quỷ trảo vô hình phát ra tiếng thét bén nhọn, ba động khủng bố không ngừng bộc phát.
Quái vật có cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ tầng tám, một kích hàm chứa tức giận có thể đánh băng thiên địa, hủy diệt hết thảy.
Ba động khủng bố tầng tầng núi non trùng điệp, hết tầng này đến tầng kia khuếch tán, hết lần này đến lần nọ bộc phát.
Đất đai dưới chân không ngừng xung kích, phát ra âm thanh ầm ầm, không ngừng bị xé nứt, mặt đất thôn phệ hết thảy, cuốn lên bụi đất đầy trời.
Thanh thế kinh khủng, rung động dữ dội khiến tộc nhân bình thường của bộ tộc Gia Đức lần lượt quỳ xuống, vô cùng hoảng sợ.
Thanh thế này khiến bọn hắn cảm thấy như tận thế đến gần.
Ba động vô hình cuốn theo năng lượng kinh khủng lại một lần nữa đánh đến trước mặt Kế Ngôn, khi cách Kế Ngôn khoảng một trượng, công kích của quái vật như rơi vào trong bùn nhão.
Ba động không ngừng thu nhỏ, năng lượng kinh khủng không ngừng suy yếu, biến mất.
Tuy nhiên dù sao đây cũng là một kích mang theo phẫn nộ của quái vật, uy lực mạnh mẽ hơn nhiều so với đòn trước, lực sát thương kinh người.
Mặc dù là bị chặn, nhưng bộc phát ra uy lực khiến Kế Ngôn cũng không chịu nổi.
Cuối cùng tự như pha lê vỡ vụn, công kích của quái vật vẫn công phá được phòng ngự của Kế Ngôn, như nỏ mạnh hết đà bao phủ lấy Kế Ngôn.
Trường kiếm của Kế Ngôn vừa vung lên, nhẹ nhàng hóa giải. Kế Ngôn không nói gì, Vô Khâu kiếm vung ra, hắn ta trả đòn rồi.
Kiếm quang sáng chói khiến quái vật không kìm được nhắm mắt lại, như ánh sáng mặt trời khiến quái vật vô cùng chán ghét.
Quái vật gào thét, một kiếm của Kế Ngôn khiến nó ngửi được mùi nguy hiểm lớn lao, nó không dám ngăn cản.
Cơ thể liên tục chớp động, từng tàn ảnh màu đen lưu lại trên không trung, hi vọng có thể tránh được một kiếm này của Kế Ngôn.
Nhưng phương pháp này đã định sẵn chỉ phí công.
Kiếm quang trăm ngàn trượng một mực khóa chặt quái vật, dù quái vật trốn đi rất xa nhưng cũng không thoát được một kiếm này!
“Âm âmF Trong kiếm quang, kiếm mang phừng phực, trong nháy mắt bao phủ lấy quái vật.
Kiếm ý tràn ngập như thiên quân vạn mã, sát khí lăng nhiên, khởi xướng tấn công đối với quái vật, không ngừng rơi xuống người quái vật.
"Gừp
Đau đớn kịch liệt khiến quái vật phát ra tiếng gào thét kinh thiên, âm thanh quanh quẩn giữa trời đất, sóng âm cường đại khiến trời đất chấn động.
Đợi kiếm quang tán đi, bên ngoài cơ thể quái vật đã xuất hiện vài vết thương sâu tới xương.
Đối mặt với công kích của Kế Ngôn, cho dù quái vật khoác trên người lân giáp thật dày cũng không ngăn cản nổi.
Công kích của Kế Ngôn vô cùng sắc bén, không gì không phá. Lân giáp bị xét rách, huyết nhục của vết thương lật ra ngoài, máu tươi đen ngòm chảy ròng ròng lộ ra xương cốt màu đen bên trong.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, chậc chậc lắc đầu: "Quả nhiên là quái vật, từ đầu tới đuôi, từ bên trong ra ngoài đều là màu đen."
Quái vật bị thương càng tức giận hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Kế Ngôn lộ ra lửa giận vô tận, nó rít lên một tiếng với Kế Ngôn.
Nó há mồm hít một hơi về phía bộ tộc Gia Đức xa xa.
Thân thể người của bộ tộc Gia Đức đang ở gần đó lần lượt toát ra một cỗ sương mù màu đen, như những đứa con rời xa quê nhận được triệu hoán của mẫu thân lần lượt hưởng ứng, bay thẳng về phía quái vật. Sương mù màu đen bị quái vật hấp thu, trong mắt nó lộ ra ánh mắt thoải mái.
Những người bộ tộc Gia Đức bị cưỡng ép hấp thu sương mù màu đen cơ thể chấn động run rẩy, miệng lần lượt phun máu tươi ngã xuống.
Có người ngất đi, có người ngã xuống đất rên rỉ, thậm chí có người vì vậy mà đã mất đi hô hấp, một mảnh kêu rên, thê thảm vô cùng.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, lắc đầu, thấp giọng tự nói: "Đây chính là kết cục của rau sạch, lúc cần sẽ bị thu hoạch."
Những tộc nhân này trông vô cùng thê thảm đáng thương.
Nhưng vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh không có quá nhiều thay đổi, hắn chỉ cảm thấy những người này đáng thương nhưng hắn cũng chẳng làm được gì cả. Hắn cũng không thể như thánh mẫu, hi sinh bản thân để cứu bọn hắn.
Hắn không có giác ngộ để đi cứu vớt thương sinh trong cơn nguy khốn.
Chỉ khi thuận tay thì tiện thể giúp một chút, đây mới là chuyện hắn có thể làm được.
Chuyện thuận tay bây giờ là xử lý quái vật màu đen này.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh một lần nữa rơi trên người quái vật.
Sau khi quái vật hấp thu sương mù màu đen của đông đảo tộc nhân thì vết thương trên người cũng khép lại, một lần nữa khôi phục dáng vẻ quang hoa như lúc ban đầu.
Hơn nữa, khí tức quái vật không giảm mà ngược lại còn tăng lên rất nhiều, vốn cảnh giới tầng tám giờ đã tăng đến gần cảnh giới tầng chín, mạnh hơn so với ban nãy.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh ở phía xa trở nên lăng lệ: "Còn tự chuẩn bị kỹ năng vú em, vô lại thế?"
Lữ Thiếu Khanh không kìm được quát lên với Kế Ngôn: "Tranh thủ thời gian giết chết nó, đừng đùa nữa."
Quái vật có kỹ năng vú em là vô lại nhất, năng lực nhanh chóng tăng lên, phe mình rất dễ bại trận.
Kế Ngôn một lần nữa xuất thủ, Vô Khâu kiếm đâm ra,
Gióng như một cơn gió thổi qua trời đất, gió nhẹ thổi qua khiến người ta có một loại thanh thản tâm hồn.
Tiêu Dao Kiếm quyết!
Kiếm quang mãnh liệt sáng lên, kiếm quang trăm ngàn trượng như mặt trời rơi xuống. Xé rách hư không, vạch phá hắc ám.
Đối với quái vật mà nói, đây chính là thẩm phán thần thánh, một kiếm này của Kế Ngôn chẳng những khiến nó cảm thấy nguy hiểm mà còn khiến nó cảm thấy chán ghét.
"Gừt
Quái vật nổi giận gầm lên một tiếng, tự biết mình không cách nào trốn tránh, nó lựa chọn chống đỡ.
Sương mù màu đen trên người không ngừng xuất hiện, sương mù màu đen bao phủ chung quanh như hắc ám giáng lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận