Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2191: Chương 2191

Chương 2191: Chương 2191Chương 2191: Chương 2191
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Dừng một lát, Mộc Vĩnh lịa rống lên: “Lữ Thiếu Khanh, ngươi có quan tâm đến sư nương của mình không?” Hèn hại
Bên này nhân tộc không nhịn được mà âm thầ khinh bỉ Mộc Vĩnh hèn hạ.
“Nhị sư huynh!”
Tiêu Y nghe vậy thì biến sắc. Thiều Thừa cũng từ phía sau vọt ra, mang theo kiếm đằng đằng sát khí: “Ma tộc đáng chết, để ta làm thịt hắn ta!” Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, sắc mặt vẫn binh thản, dường như hắn đã dự đoán được thủ đoạn này của Mộc Vĩnh. Lữ Thiếu Khanh đứng lơ lửng giữa không trung, sương trắng trên đầu tan đi, đối mặt với Mộc Vĩnh phía xa xa.
Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung tựa như tóe ra vô số hoa lửa.
Lữ Thiếu Khanh phóng lên trời, Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên bị giam cầm không thể hoạt động, bị lôi theo phía sau bằng một sợi dây vô hình. “Mộc Vĩnh!” Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt cười.
“Lữ Thiếu Khanh!” Mộc Vĩnh cũng nhàn nhạt cười, sắc mặt hai người giống nhau như đúc.
Ngoài mặt thì cười, nhưng trong mắt lại ẩn giấu sự lạnh lẽo, chỉ hận không thể dồn đối phương vào chỗ chết. Hai người đứng đối mặt nhau, vào lúc này trở thành tiêu điểm giữa trời đất.
Dù là tu sĩ nhân tộc hay tu sĩ Ma tộc, dù có thân phận hiển hách cỡ nào đi nữa, vào thời khắc này cũng chỉ làm nần. Nhân vật chính của thiên địa này chính là Lữ Thiếu Khanh và Mộc Vĩnh.
Mộc Vĩnh cười phất phất tay, một bóng người uyển chuyển bị người ta khống chế xuất hiện.
Sắc mặt An Thiên Nhạn khá là mệt mỏi, quần áo dính một chút bùn đất, hơi thở yếu ớt khiến cho bà khá là chật vật. Hai mắt Tiêu Y đỏ lên: “Sư nương!”
“Thiên Nhạn sư tỷ!”
Hai mắt Thiều Thừa muốn phun ra lửa, ông chỉ hận không thể xông lên chặt đám Ma tộc Mộc Vĩnh làm mười khúc tám khúc.
“Thiều sư đệ, Thiếu Khanhil” An Thiên Nhạn rất kinh ngạc, không ngờ mình còn có thể nhìn thấy bọn họ.
Sau đó, An Thiên Nhạn lại buồn bã, mình lại lần nữa đem lại phiền phức cho bọn họ rồi.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu với An Thiên Nhạn, sau đó lạnh lùng nhìn Mộc Vĩnh: “Điều kiện gì?”
Mộc Vĩnh mỉm cười nói: “Bịt nó lại”
“Ta biết ngươi có thể bịt nó!” Hắn ta cố ý nói thật to, âm thanh lọt vào tai tất cả mọi người.
Hắn ta vừa dứt lời, toàn thành đầu xôn xao.
“Không thể nào!”
“Hắn... hắn có thể bịt ư?” “Làm sao Mộc Vĩnh biết được?”
“Hắn đã có thể bịt lại vì sao vẫn không chịu bịt? Hắn muốn xem nhân loại chúng ta chết đi vô ích ư?” “Không thể nào, hắn tu luyện công pháp gì sao?”
Tất cả mọi người đều chấn động kinh ngạc.
Ngay cả Gia Cát Huân cũng kinh ngạc không thôi, tên gia hỏa hỗn đản này lại có thể bịt được khe hở đáng sợ này sao?
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Không bịt được.”
Đương nhiên Lữ Thiếu Khanh biết bịt khe hở này trước mắt bao nhiêu người sẽ có vấn đề gì. Nhưng mài
Hắn nhìn sang một đám gia chủ chưởng môn Mị Đại, Giản Văn Tài cách đó không xa, trong lòng sáng như gương: “Xem ra, các ngươi đã đạt thành thỏa thuận gì phải không?”
“Không sai.” Mộc Vĩnh không phủ nhận, mà thoải mái thừa nhận, tiếng nói dõng dạc vang khắp Nhữ Thành: “Bọn họ đã đồng ý sẽ giao Yến Châu cho Ma tộc chúng ta khống chế.”
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của đám người của năm nhà ba phái hơi mất tự nhiên. Nhưng cũng chỉ có một tí xíu mà thôi, chỉ là một chút xíu bất an trong lương tâm mà thôi.
Bất an qua đi, thì là đương nhiên.
Chết đạo hữu không chất bần đạo.
Bán Yến Châu sẽ có lợi hơn là để hao tổn lợi ích của Trung Châu.
Tu sĩ Nhữ Thành lại xôn xao. Trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện một chữ. Bán!
Các tu sĩ đến từ Yến Châu lại càng phần nộ gào rú: “Ghê tởm, các ngươi có tư cách gì mà đồng ý?”
“Chúng ta không đồng ý!” “Không sai, chúng ta không đồng ý!”
“Chúng ta muốn huyết chiến đến cùng với Ma tộc.” Nhưng cũng chỉ có cách tu sĩ Yến Châu là lớn tiếng kháng nghị, không có mấy người quan tâm đến bọn họ.
Sự kháng nghị của bọn họ, trong mắt những người khác, xem ra chỉ là tiếng hò hét và rên rỉ vô vọng.
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà coi trọng Mộc Vĩnh hơn vài phần.
Được thế lực Trung Châu thừa nhận, Ma tộc có thể quang minh chính đại chiếm cứ Yến Châu, trở thành chủ nhân của Yến Châu.
Tất cả đều được hợp lý hợp pháp hóa.
Ngày sau có gặp phải phản kháng cũng sẽ không kịch liệt lắm.
Tương lai, đại chiến Tiên Ma sẽ lại lần nữa phát sinh.
Đây mới là mục đích của Mộc Vĩnh ư?
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà suy đoán, làm nhiều chuyện như vậy, bố cục lâu như vậy, là vì có được sự thừa nhận này sao?
Suy đoán một hồi, hắn nói với Mộc Vĩnh: “Thạt sao? Chúc mừng!”
“Thả người đi, sau này mọi người đều là hàng xóm, chung sống hòa thuận!”
Mộc Vĩnh lại lắc đầu chỉ vào khe hở: “Ta đã đồng ý với bọn họ.” “Phải bịt khe hở lại.”
Mẹ nói
Thật là vô sỉ, có phong phạm của ta.
Lần đầu tiên Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được cảm giác khi phải đối diện với kẻ vô sỉ.
Cái tốt thì ta giữ, công việc bẩn thỉu thì đổ lên đầu ngươi. “Coi ta là thẻ đánh bạc à?” Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào Mộc Vĩnh: “Mặt ngươi lớn thật đấy, cho rằng ta sẽ nghe lời ngươi sao?” Mộc Vĩnh chỉ sang An Thiên Nhàn bên cạnh, ý uy hiếp hiển hiện rõ ràng.
“Ngươi có con tin, ta cũng có con tin!“ Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, Tư Mã Hoài cùng với Công Trọng Bằng Thiên không nói được lời nào xuất hiện.
“Hai đổi một, ta chịu thiệt một chút vậy.”
An Thiên Nhạn lại nói: “Thiếu Khanh, ngươi không cần để ý tới ta.”
“Ngươi muốn là sao thì làm vậy, giết hắn, báo thù cho ta, cho Hạ Ngữ.” Lữ Thiếu Khanh nghe vậy ánh mắt đột nhiên thêm vài phần sát ý: “Ngươi giết Hạ Ngữ?” Hắn với Hạ Ngữ chưa nói tới thích, nhưng dù sao cũng là bằng hữu.
Mộc Vĩnh thản nhiên nói: “Không có, khi chiến đấu nàng ta ngã vào giữa không trung, ta không rõ sống chết thế nào.”
“Ngươi bịt khe hở lại, ta liền thả sư nương của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận