Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 294 - Đáng ghét, ta làm việc, Nhị sư huynh lấy tiền



Chương 294: Đáng ghét, ta làm việc, Nhị sư huynh lấy tiềnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCòn Tiêu Y, có vẻ đơn giản hơn.Nha đầu này, ngây thơ, đáng yêu.Tuy là sư muội của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, dù cho lĩnh ngộ kiếm ý, trên thực tế cũng chỉ mới vừa bước vào Trúc Cơ.Cho dù có lợi hại đến mức nào, cũng không thể nào thắng mãi được?"Đương nhiên không phải.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu.Quả nhiên.Ánh mắt Tuyên Vân Tâm trở nên sắc bén, ta biết là không dễ dàng như vậy mà.Tiêu Y đang tự bế cũng ngẩng đầu lên, nhìn xem có tin tức nào có lợi với mình hay không.Lữ Thiếu Khanh nói: "Người tới đây cứu ngươi, mỗi người nhất định phải giao một ngàn linh thạch hạ phẩm mới có tư cách khiêu chiến ta hoặc là sư muội ta.""Chỉ như vậy thôi?"Tuyên Vân Tâm ngẩn ra, không thể tin được.Mà Tiêu Y lại bắt đầu tự bế.Nhị sư huynh còn tính lấy linh thạch nữa chứ.Đáng ghét, ta làm việc, Nhị sư huynh lấy tiền.Thiệt là khó ưa.Lữ Thiếu Khanh cười tít mắt nhìn Tuyên Vân Tâm: "Sao hả, chuyện này đối với ngươi mà nói trăm lợi mà không một hại."Tuyên Vân Tâm không rõ rốt cục Lữ Thiếu Khanh có ý đồ gì, nhưng hiện tại xem ra, đề nghị này đúng là chẳng có hại gì cho nàng ta.Nàng ta trầm ngâm trong khoảng khắc, cuối cùng gật đầu: "Được..."Kế Ngôn nhìn Truyền Tống Trận trước mắt, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.Hắn ta không ngờ chỗ sâu nhất trong môn phái, thế mà lại giấu một Truyền Tống Trận.Nó sẽ truyền tống đi đâu?Trong lòng Kế Ngôn rất là tò mò, nhưng hắn ta không phải sư muội Tiêu Y, vẫn giữ được sự bình tĩnh.Mấy tu sĩ Nguyên Anh của môn phái ai cũng có mặt ở đây.Lần này có tổng cộng bốn người cùng xuất phát, gồm chưởng môn Ngu Sưởng, Tiêu Sấm, Thiều Thừa và Kế Ngôn.Bên này, Ngu Sưởng dặn dò những người ở lại giữ nhà như Lục Tế một phen, rồi nói: "Lên đường đi."Ông vung tay lên, một đống linh thạch biến mất ở các hướng khác nhau của Truyền Tống Trận.Sau khi linh khí ẩn chứa trong linh thạch bị hấp thu, Truyền Tống Trận sáng lên, chậm rãi xoay tròn.Đợi đến lúc Truyền Tống Trận hoàn toàn ổn định lại, Ngu Sưởng mới dẫn đầu bước vào.Sau khi Kế Ngôn bước vào Truyền Tống Trận, ánh sáng trắng lập lòe, hắn ta biến mất trong Truyền Tống Trận.Kế Ngôn đợi cơn choáng váng trôi qua mới mở to mắt.Nơi hắn ta xuất hiện là một sơn cốc, một sơn cốc hoang vắng.Chung quanh sơn cốc trụi lủi, chỉ có mấy cây lác đác lưa thưa, trụi lủi, đã chết héo thật lâu, mang đến cảm giác hoang vắng cho nơi này.Mặt đất màu đen, không phải màu đen phì nhiêu bình thường, mà như là bùn đất bị nhuộm thành màu đen vậy, nếu nhìn lâu, thậm chí có cảm giác tim đập nhanh.Trên bầu trời xám mờ, không có mặt trời, cũng không thấy ánh trăng, như là một thế giới khác.Ở đây, Kế Ngôn cảm nhận được một loại áp lực kì lạ, làm cho người ta cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối.Linh khí loãng hơn nơi khác thì không nói, lại còn cuồng bạo hơn nữa.Kế Ngôn muốn hấp thu linh khí của bên ngoài thử xem.Hắn ta lại phát hiện khó mà hấp thu, linh khí nơi này cực kì cuồng bạo, giống như trâu rừng không nghe lời, hấp thu vào, còn phải thuần phục nó.Kế Ngôn đã hiểu vì sao chỉ có tu sĩ Nguyên Anh được tiến vào nơi này.Tu sĩ Kết Đan tiến vào, chỉ mỗi linh khí ở đây thôi là đủ làm cho bọn họ đau đầu.Nếu sự hấp thu và tiêu hao linh khí không đạt thành cân bằng, sẽ nhanh chóng làm linh lực trong cơ thể một vị tu sĩ Kết Đan không đủ, dễ dàng đánh mất sức chiến đấu.Cũng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có thể giữ được trạng thái bình thường, giữ được sức chiến đấu dồi dào.Thiều Thừa chú ý tới hành động của Kế Ngôn, nói với hắn ta: "Nếu tiêu hao quá nhiều linh lực, dùng linh thạch."Trước khi xuất phát, ông đã mang những vật tư như linh thạch, đan dược theo từ trong môn phái.Kế Ngôn không nhịn được hỏi Thiều Thừ: "Sư phụ, nơi này là một nơi như thế nào?"Kế Ngôn dám khẳng định này tuyệt đối không phải thế giới của bọn họ.Ngu Sưởng tung phi kiếm ra, bay lên trời, giọng nói của ông truyền đến: "Đi thôi, lên đường rồi nói."Kế Ngôn cũng tung phi kiếm lên, ngự không phi hành theo Thiều Thừa.Sau khi lên trời, Kế Ngôn cúi đầu nhìn xuống dưới.Tất cả những thứ lọt vào trong tầm mắt, toàn là màu đen, làm người ta chấn động.Tất cả đất đai bên dưới đều có màu đen, không có nơi nào ngoại lệ.Mang đến cảm giác nặng trĩu cho người nhìn.Mặc dù là Kế Ngôn, cũng cảm thấy rất khó chịu.Giọng nói của Thiều Thừa vang lên bên tai Kế Ngôn, Ngự Kiếm Phi Hành, nhanh như điện chớp, giọng nói của Thiều Thừa vẫn rõ ràng như cũ, chẳng khác nào đang nói bên tai hắn: "Đây là Động Thiên Phúc Địa do tổ sư của chúng ta sáng tạo.""Vào ngàn năm trước, một vị tổ sư nào đó của Lăng Tiêu Phái chợt cao hứng, thành lập một Động Thiên Phúc Địa mới, định tạo ra một nơi tu luyện tốt hơn cho đệ tử trong môn phái.""Không ngờ, biến cố xảy ra, Động Thiên Phúc Địa biến thành hung địa."Kế Ngôn nghe xong, mặc dù là hắn ta, trong lòng cũng nhịn không được thầm giật mình.Có thể mở không gian, thành lập Động Thiên Phúc Địa, cảnh giới chí ít cũng phải là cảnh giới Hợp Thể trở lên.Đại năng như vậy, mở ra một không gian mới, biến cố xảy ra trong đó không phải thứ người bình thường có thể ứng phó được.Kế Ngôn không nhịn được hỏi thêm: "Đã xảy ra biến cố gì?"Ngu Sưởng nói tiếp, trong giọng nói của ông còn vương một chút hoảng sợ: "Khe hở hư không.""Một khe hở hư không xuất hiện ở đây, kết nối với một vùng đất chưa biết, vô số quái vật trào ra từ bên trong.""Các vị tổ sư trả một cái giá rất lớn mới tiêu diệt được đám quái vật chiếm cứ nơi này, nhưng nơi này cũng bị ô nhiễm thành cảnh tượng ngươi vừa thấy."Sắc mặt Kế Ngôn không thay đổi, nhưng trong lòng lại thầm giật mình.Nếu đã mở được Động Thiên Phúc Địa, thì không gian bên trong sẽ vô cùng chắc chắn.Nói bằng cách khác, trong đó chính là một tiểu thế giới.Ổn định, chắc chắn, mặc dù là đại năng ngang cấp cũng không thể xé rách hư không tiến vào.Có thể xuất hiện khe hở hư không, nói không chừng là do tồn tại nào đó cường đại hơn ra tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận