Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 560 - Bóng tối và ánh sáng



Chương 560: Bóng tối và ánh sángNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y mím môi, muốn ta trông nhà? Ta không chịu đâu, một người giữ nhà, nhàm chán chết mất.Tiêu Y kiên quyết lắc đầu từ chối: "Sư phụ, con không chịu đâu.""Người để con ở lại đây một mình, đến lúc đó con sẽ tự đi, đâu phải con không biết đường."Thiều Thừa vỗ đầu mình một cái, sao lại thế này?Sao mình lại thấy bóng dáng của Thiếu Khanh đâu đây?Thiều Thừa nổi giận, cái tốt không học, chuyên học cái xấu?Ông tức thì nghiêm khắc lên: "Con ngoan ngoãn ở nhà, không cho phép ra ngoài, bằng không ta sẽ đánh con đó.""Ta phải đi tìm hai vị sư huynh của con, ta sợ bọn họ gặp nguy hiểm."Làm nàng muốn đi hơn nữa.Trong lòng Tiêu Y càng thêm kích động, bề ngoài thì cố ý mím môi, uy hiếp: "Được rồi, đến lúc đó con đi Song Nguyệt Cốc, con đi tìm An sư thúc."Xem đi, ngay cả uy hiếp cũng biết rồi.Chắc chắn là thằng Thiếu Khanh vô liêm sỉ kia dạy.Khó trách Tiêu sư huynh có ý kiến với ta.Lúc này Thiều Thừa mới nhận ra, tam đồ đệ của mình cũng hư hỏng rồi.Đúng là nghiệp chướng mà.Thiều Thừa ngửa mặt lên trời thở dài, liệt tổ liệt tông của Thiên Ngự Phong, hậu bối có lỗi với các ngươi.Sau cùng Thiều Thừa không thể không đồng ý dẫn Tiêu Y theo, để cho nàng chạy loạn bên ngoài một mình, sẽ còn nguy hiểm hơn.Có Tiêu Y đi cùng, ít nhất hai người cũng có thể chăm sóc cho nhau.Sau khi Tiêu Y đạt được cho phép, hưng phấn nhảy lên: "Sư phụ, khi nào chúng ta xuất phát?""Hiện tại!"Thiều Thừa rất là lo lắng cho an nguy của đồ đệ, không trì hoãn gì nữa, nhanh chóng dắt Tiêu Y xuất phát."Sư phụ, hướng chúng ta đang đi này là đường đến Yến Châu sao?""Không phải, là Đông Châu.""Sư phụ, người có thể tìm được hai vị sư huynh à?""Con nghĩ rằng sư phụ của con chỉ là một món đồ trang trí hay sao."Trong thời gian giới chỉ, Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng, trong vùng hư không trên đỉnh đầu hư, từng ngôi sao như từng vị thần, lóe lên vô số tinh quang, xa xôi không thể với tới.Lữ Thiếu Khanh nhắm chặt hai mắt, trên người có vô số chim nhỏ màu đỏ lớn lớn nhỏ nhỏ, có con bay lượn ở trong phòng, có con lượn vòng quanh Lữ Thiếu Khanh.Có những con lại đứng ở trên người, trên đầu, bả vai Lữ Thiếu Khanh.Thoạt nhìn xem, còn tưởng rằng nơi này là thiên đường của chim nhỏ.Những con chim nhỏ này trông rất sống động, nhưng nếu nhìn kỹ mà nói, vẫn lại có thể nhận ra chúng không phải là chim thật.Chúng nó chỉ do kiếm ý Lữ Thiếu Khanh biến thành, lượn vòng ở nơi này.Lữ Thiếu Khanh đang lĩnh ngộ cảnh giới kiếm ý tầng thứ ba.Nhưng mà, việc lĩnh ngộ này không dễ dàng như vậy, thiên phú kiếm đạo của Lữ Thiếu Khanh có sự chênh lệch nhất định với Kế Ngôn.Hơn nữa, cảnh giới kiếm ý tầng thứ ba đã đề cập đến đạo, mặc dù là Hóa Thần cũng chưa chắc có thể chạm vào.Nếu không phải đã hỏi tiểu đệ tử quỷ, Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ không dùng một trăm vạn linh thạch để lĩnh ngộ.Có điều, cái đầu của tiểu đệ tử quỷ rất lớn, nó nói có thể, Lữ Thiếu Khanh lựa chọn tin tưởng nó một lần.Đương nhiên, nếu như không được, thì phải trả linh thạch lại, không trả lại, hắn sẽ đập linh vị của nó luôn.Thời gian ở nơi này trôi qua rất nhanh, đã qua mấy năm, nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa chạm vào cảnh giới kia.Thật sự rất khó.Thiên phú kiếm đạo của hắn không bằng Kế Ngôn, nhưng cũng không tệ.Nhưng mà hắn cũng rất khó chạm vào cảnh giới kia, bởi vậy có thể thấy được thiên phú kiếm đạo của Kế Ngôn đáng sợ đến mức nào.Theo thời gian dần trôi, mặt Lữ Thiếu Khanh càng ngày càng trắng xanh, hắn như là người mù, đang truy tìm ánh sáng một cách khó khăn.Nhưng mà hắn rơi vào trong bóng đêm, không có một chút hào quang nào, hắn không thấy một tia hy vọng nào, giống như ruồi bọ không đầu, tìm không thấy phương hướng đúng đắn, khổ sở mò mẫn trong bóng tối.Cô độc, yên lặng, bóng đêm, làm cho hắn trở nên mỏi mệt.Thời gian giống như đã qua ngàn vạn năm, Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa rõ bất cứ điều gì.Hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề, áp lực hắn phải chịu đựng cũng càng ngày càng lớn.Lữ Thiếu Khanh giống như một cái xác không hồn, đi về phía trước ở trong bóng tối. Dù cho hai mắt hắn trợn trừng, cũng không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào, ngoại trừ một màn đêm đen đặc ở trước mặt.Hắn cũng không biết mình đã đi trong bóng tối bao lâu, cũng không còn nhớ hắn đang làm gì, chỉ biết là mình phải đi về phía trước, không ngừng đi về phía trước.Nếu không đi về phía trước, bóng đêm sau lưng sẽ nuốt lấy hắn."Vù vù…"Tiếng hít thở vang vọng ở trong bóng tối, mang đến một tiếng vang nhỏ bé cho màn đêm tĩnh mịch nơi đây, nhưng tiếng vang như vậy lại chỉ làm người ta muốn phát điên hơn nữa.Cũng không biết qua bao lâu, Lữ Thiếu Khanh đang đi tới đi lui bỗng nhiên tỉnh lại.Hai mắt của hắn sáng quắc ở trong bóng tối, mang đến một màu sắc khác biệt."Ta đang làm gì ở đây?"Trong giọng nói của Lữ Thiếu Khanh mang theo vẻ mờ mịt, suy nghĩ xem vì sao mình lại ở đây, đang định làm gì?"Sao mà đen thùi lùi thế này, đáng sợ quá, có ai không?""Có người thì lên tiếng đi, ta sợ bóng tối."Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng la hét trong bóng tối, giọng nói vang vọng trong bóng đêm, từ từ truyền ra xa, khiến người ta không hiểu sao chợt thấy sợ hãi.Sau khi gào lên mấy lần, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh cũng nhớ lại: "Trước đó ta đang lĩnh ngộ cảnh giới kiếm ý tầng ba mà, sao lại đến nơi này? Sao ta lại có duyên với màu đen như vậy?""Không có một chút ánh sáng nào, nơi này là đâu? Chắc là ta không bị tiểu đệ tử quỷ lừa gạt rồi?"Lữ Thiếu Khanh hùng hổ, phỏng đoán tiểu đệ tử quỷ từ góc độ xấu nhất: "Chẵng lẻ nó cho rằng ta không thể lĩnh ngộ cảnh giới kiếm ý tầng thứ ba, không muốn trả linh thạch lại, muốn gài bẫy ta?"Lữ Thiếu Khanh hùng hổ, thử triệu hoán kiếm ý của mình.Đột nhiên!Trên trời như có một vầng dương bất thình lình xuất hiện, ánh sáng hừng hực của nó tức thì đâm qua màn đêm.Một con thần điểu khổng lồ xẹt qua phía chân trời, giống như mặt trời, cũng giống kim ô, rắc ánh sáng xuống nhân gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận