Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 212 - Chạy trốn vô vọng



Chương 212: Chạy trốn vô vọngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi Tiêu Y hiểu ra, dở khóc dở cười.Đúng vậy, hôm nay thật sự là một lần đại hội môn phái mà Thiên Ngự Phong có số người tham gia nhiều nhất. Hai người nha, thêm một con chim nữa."Đừng ngây ngốc nữa, bóc cho ta chút linh đậu." Lữ Thiếu Khanh sai bảo Tiêu Y làm việc: “Chưởng môn nói nhảm không hết một canh giờ là không dừng lại đâu."Bây giờ vẫn là chưởng môn đang phát biểu, tất cả mọi người đều nghiêm túc nghe, không thấy ai ăn gì cả.Hơn nữa, tu sĩ mười ngày nửa tháng không ăn cái gì cũng sẽ chẳng có chuyện gì cả.Tiêu Y tìm lý do từ chối: "Nhị sư huynh, ta muốn nghe chưởng môn nói chuyện.""Ngươi dùng tai nghe hay dùng tay nghe?" Lữ Thiếu Khanh nói khiến Tiêu Y không thể phản bác.Sư phụ không có ở đây, Đại sư huynh không có ở đây, Nhị sư huynh lớn nhất. Thân làm tiểu sư muội nàng vô lực phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, chịu đựng sự bóc lột.Kết quả là, Tiêu Y bắt đầu bóc linh đậu.Lữ Thiếu Khanh ăn, Tiểu Hồng cũng ăn, một người một chim ăn rất vui vẻ.Tiêu Y vừa bóc, vừa nghe, nhưng nghe hoài, nghe mãi, nàng cũng cảm thấy chưởng môn nói nhảm. Nghe hay không đều giống nhau.Kết quả là, vừa bóc linh đậu, vừa đi hỏi Lữ Thiếu Khanh."Nhị sư huynh, Đại sư huynh không đến dự được, phải làm sao bây giờ?"Lữ Thiếu Khanh lúc này đã hoàn toàn nằm trên mặt đất, không thèm để ý ánh mắt của những người khác."Chịu thôi, còn có thể làm sao bây giờ?""Nhị sư huynh..." Tiêu Y đột nhiên đưa ra một vấn đề: "Đại sư huynh không đến, chưởng môn có thể sẽ cho huynh đi lên không?"Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở mắt, lập tức ngồi thẳng dậy."Nhị sư huynh, làm sao vậy?"Tiêu Y cầm một viên linh đậu trong tay, giật mình nhìn Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ngồi dậy.Lữ Thiếu Khanh cầm lấy viên linh đậu trong tay Tiêu Y ném vào miệng, nhai hai cái, khen ngợi."Không tệ."Tiêu Y mặt mày hớn hở, cao hứng nói: "Đúng không, tay nghề bóc linh đậu của ta cũng không tệ lắm."Được Nhị sư huynh khen ngợi một câu thật không dễ dàng mà.Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Ai nói muội bóc linh đậu không tệ, muội bóc linh đậu có một nửa là kẹt trong vỏ, lãng phí hết rồi."Thì ra không phải cái này, Tiêu Y thất vọng, bĩu môi.Tiểu Hồng ngậm một viên linh đậu nhét vào trong tay nàng, bảo nàng nhanh chóng bóc.Tiêu Y khó chịu bóc xong, nhìn kỹ một chút, cũng không khoa trương như Nhị sư huynh nói, chỉ là có chút không cẩn thận mà làm nát tí thôi.Không nhìn Tiểu Hồng đang mở miệng, chờ đợi cho ăn, Tiêu Y thở phì phò ném một viên linh đậu vào trong miệng, hung hăng nhai."Nhị sư huynh, vậy huynh nói, cái gì không tệ?"Không phải huynh khen ngợi ta sao? Chẳng lẽ huynh đang khen ngợi Tiểu Hồng tham ăn này sao.Lữ Thiếu Khanh nhìn xung quanh, thuận miệng trả lời: "Ta nói hôm nay đầu óc muội lại thông minh một lần."Phải không?Tiêu Y lập tức vui vẻ trở lại.Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một chút, nàng lại cảm thấy không ổn.Nàng không vui kháng nghị: "Nhị sư huynh, huynh có ý gì vậy?"Ta lúc nào cũng thông minh hơn người, không phải chỉ hôm nay mới thông minh một lần.Lữ Thiếu Khanh không nhìn Tiêu Y kháng nghị, hắn đang chuẩn bị chạy trốn.Lời nói của Tiêu Y đã nhắc nhở hắn.Kẻ mạnh nhất Thiên Ngự Phong không ở chỗ này, chẳng may đánh nhau, nhất định sẽ đến phiên người đẹp trai nhất lên.Lữ Thiếu Khanh mới không muốn bại lộ thực lực của mình trong trường hợp này.Sự sỉ nhục của môn phái, lười biếng thành tính, yếu đuối mới là thiết lập con người của hắn.Để bảo vệ thiết lập của mình khỏi sụp đổ, phải thoát khỏi nơi này.Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua chưởng môn còn đang thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát, lại nhìn mấy vị sư bá ngồi nghiêm chỉnh, nhắm mắt dưỡng thần kia.Lữ Thiếu Khanh biết nếu hiện tại không chạy, sẽ không có cơ hội.Hắn đối mặt với Tiêu Y, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sư muội, có chuyện này, sư huynh ta muốn nhờ muội."Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nghiêm túc làm Tiêu Y không quen.Sao Nhị sư huynh lại nghiêm túc như vậy? Sẽ không có đại sự gì chứ?Tiêu Y bồn chồn, kiên trì hỏi: "Nhị sư huynh, có chuyện gì vậy?"Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ đầu nàng, thái độ cực kỳ hòa ái thân thiện: "Ta nhớ ra còn có chút việc phải đi làm, muội cứ ngồi ở chỗ này đi. Từ giờ trở đi, muội chính là đại biểu của Thiên Ngự Phong, chuyện liên quan đến Thiên Ngự Phong muội tự mình quyết định. Biết không?"Không có cách nào, vì sư huynh, muội liền hy sinh một chút đi.Tiêu Y chớp chớp mắt, đúng như Lữ Thiếu Khanh nói, hôm nay Tiêu Y vô cùng bắt mắt."Nhị sư huynh, huynh lại làm biếng sao?"Không dễ lừa lắm, chẳng lẽ gặp được lão cha, huyết mạch thức tỉnh, thông nên minh lên?Lữ Thiếu Khanh nói thầm trong lòng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc: "Đã nói rồi, ta có chuyện quan trọng phải làm, muội cứ ở đây đi. Cứ như vậy đi."Sau khi nói xong, mặc kệ Tiêu Y, xoay người rời đi.Nhưng mà đi chưa được mấy bước, đã bị người ngăn chặn.Lữ Thiếu Khanh thở dài, ngoài mặt lại ra vẻ kinh ngạc: "Hạng sư huynh, ngươi không ngồi ở vị trí của mình mà đợi đi, sao lại chạy tới đây làm gì? Cẩn thận bị chưởng môn nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ thu thập ngươi đấy."Hạng Ngọc Thần cười khổ không thôi, đây xem như là ác nhân cáo trạng trước sao?Hắn ta chỉ nói một câu: "Sư phụ bảo ta ở chỗ này nhìn ngươi."Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức suy sụp, khiến Tiêu Y biết bình thường sắc mặt nàng suy sụp sẽ như thế nào.Hạng Ngọc Thần thấy sắc mặt táo bón của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta an ủi: "Lữ sư đệ, sư phụ nói, ngươi không thể đi đâu cả, nhất định phải ngồi ở chỗ này."Bị nhắm vào gắt gao.Lữ Thiếu Khanh bi phẫn, bộ dạng đẹp trai cũng chỉ có thể có đãi ngộ như vậy thôi sao?Hắn vô cùng khó chịu, tức giận bất bình: "Chưởng môn muốn làm gì? Ta có phải là đệ tử Lăng Tiêu Phái hay không vậy? Coi ta là phạm nhân của Lăng Tiêu Phái mà đối đãi sao? Hạng sư huynh, ngươi tránh ra, ta muốn đi tìm sư phụ chủ trì công đạo cho ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận