Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2064

Chương 2064Chương 2064
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Có lẽ vậy.” Ngữ khí của Lữ Thiếu Khanh cũng không phải rất chắc chắn.
So với Tế Thân, Xương Thần có vẻ càng dễ đối phó hơn. Không loại trừ nguyên nhần Xương Thần bị thương nhưng cứ thế vẫn lạc, Lữ Thiếu Khanh luôn cảm giác có chút thuận lợi.
Nhưng mà, cấp bậc như Xương Thần,
Hiện tại chỉ coi như Xương Thần đã chết đi.
Bạch Thước nghe vậy, trong lòng buông lỏng, cảm thấy thế giới này vẫn tươi đẹp như vậy.
Mây đen trên đầu yêu tộc cuối cùng đã tản đi rồi sao? Xương Thần chết rồi, yêu tộc an toàn.
Gánh nặng trăm năm đột nhiên tan mất, Bạch Thước cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
“Hai vị, ta đại diện yêu tộc cảm tạ các ngươi.”
Những người khác cũng theo Bạch Thước hành lễ với Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn. Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, vô cùng khách khí: “Không có việc gì, việc nhỏ ấy mà.”
A?
Bọn người Bạch Thước cùng Liễu Xích bỗng cảm thấy kinh ngạc, tiểu tử này từ lúc nào trở nên khách khí như thế rồi?
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh khách khí như thế, Bạch Thước cũng vui vẻ như thế. Tốt nhất là luôn khách khí như thế, đừng lộ ra dáng vẻ đáng ghét kia thì tâm trạng của nàng ta cũng sẽ tốt lên một chút.
“Yêu tộc chúng ta sẽ không quên đại ân của công tử.” Lữ Thiếu Khanh gật đầu, hết sức hài lòng: “Rất tốt.”
Sau đó hắn vươn tay về phía Bạch Thước.
Bạch Thước sững sờ, không rõ ý của Lữ Thiếu Khanh. “Không phải chứ?” Lữ Thiếu Khanh chấn kinh: “Tiền bối, người bao lớn rồi?”
Bạch Thước nổi giận, ta bao nhiêu liên quan gì đến ngươi, không biết tuổi của nữ nhân không thể hỏi sao? “Mắc mớ gì tới ngươi?”
Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt thương hại nhìn qua Bạch Thước: “Người sống lâu như vậy mà không học tập được chút gì sao?”
“Linh thạch.”
Mấy tuổi rồi, đã là lão cổ đồng yêu tộc rồi mà chẳng hiểu lý lẽ gì à?
Bạch Thước tức chết, nói hồi lâu, vẫn là nhìn chằm chằm chút linh thạch này.
Linh thạch là cha ngươi sao? Dáng vẻ thở phì phò của Bạch Thước rơi vào trong mắt Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lập tức thu hồi nụ cười: “Không phải chứ, tiền bối, người muốn quyt nợ sao?” “Người không thể quên chuyện người đã đồng ý với ta được.”
Trong lòng Bạch Thước tức giận.
Tuy nhiên chuyện này đúng là nàng ta đã đồng ý với Lữ Thiếu Khanh, cho nên, nàng ta hừ một tiếng, khó chịu nói: “Thứ ta đã đồng ý, đương nhiên sẽ không quên.” “Rất tốt!” Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức biến đổi, một lần nữa lộ ra nụ cười ấm áp. Mười tỷ, tu bổ trữ vật giới chỉ có chỗ dựa vào.
Nể mặt mười tỷ linh thạch này, thái độ tốt với đám cầm thú một chút thì đã sao chứ. Đầu là cầm thú tốt.
Trở mặt nhanh chóng khiến cho người ta suýt chút phản ứng không kịp.
Tên đáng ghét, hóa ra thái độ tốt như vậy là vì linh thạch. Bạch Thước hít sâu một hơi, quyết định không chấp nhặt với hắn, sau đó hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, tiếp theo ngươi định làm gì?”
“Về nhà, không trở về nhà thì còn ở lại đây để làm gì?”
Yêu giới quá nguy hiểm, vẫn là Thập Tam Châu ở nhân giới an toàn hơn.
Về nhà, nhất định phải mau về nhà.
Lỡ như đụng phải loại tồn tại giống Xương Thần nữa thì muốn khóc cũng không kịp. Quả nhiên, mắt Bạch Thước híp lại, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, chỉ vào tiểu Hồng đại Bạch bọn chúng: “Bọn hắn thì sao?”
“Theo chân công tử trở về hay ở lại đây để ta dạy bảo một phen?”
Bạch Thước hiện tại như là một lão hồ ly, trong nụ cười mang theo giảo hoạt.
Bốn con thú Tiểu Hồng, đại Bạch, tiểu Bạch cùng tiểu Hắc trên người có tiềm lực không thể đo lường được.
Là linh sủng của Lữ Thiếu Khanh bọn hắn, quan hệ mật thiết.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn đánh bại Xương Thần, cho dù là thiên phú hay thực lực đầu vô cùng đáng sợ. Toàn bộ yêu tộc không có ai có thể sánh vai cùng bọn họ. Hiện tại thiên địa đại biến, kéo gần mối quan hệ với loại yêu nghiệt này, tương lai chỉ có lợi chứ không có hại đối với yêu tộc.
Mà rút ngắn quan hệ, không thể nghi ngờ chính là để mấy người tiểu Hồng bọn hắn triệt để trở thành người yêu tộc, để bọn hắn thực tình gia nhập đại gia đình yêu tộc này. Ngày sau trong nhà có việc, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Lữ Thiếu Khanh lại chần chờ, yêu tộc nguy hiểm như vậy, để bọn hắn tiếp tục ở lại nơi này, rất nguy hiểm.
Nghĩ nghĩ, Lữ Thiếu Khanh nói: “Như vậy đi, chúng ta ở lại đây thêm một thời gian ngắn, người dạy dỗ đàng hoàng cho bọn hắn, đến lúc đó chúng ta hãng trở về.”
Vì mấy tên nhóc này cũng chỉ có thể mạo hiểm lưu lại nơi này thêm một thời gian thôi. Hừ!
Yêu giới ta nguy hiểm như vậy sao? Để ngươi sợ như sợ cọp sói.
Bạch Thước tiếp tục cười nói: “Thứ ta muốn dạy cũng không dễ dàng học được như vậy, không tốn vài chục năm sẽ không dễ dàng học được như vậy.”
“Thời gian ngắn như vậy, học rồi cũng học không giỏi.”
Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường: “Đừng so bọn hắn với đám cầm thú dung lượng não ít kia, bọn hắn rất thông minh, vừa học đã biết.”
Quả nhiên, vẫn là tên đáng ghét quen thuộc đó.
Mấy người Liễu Xích, Hung Trừ, Doanh An sau lưng Bạch Thước tức đến méo mũi. Nhân loại quá không đáng yêu.
Trong lòng Bạch Thước âm thầm cắn răng, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, giống như đối mặt với một con lươn, trơn trượt không tóm được, không chịu mắc mưu.
Tuy nhiên, dù sao nàng ta cũng là lão tổ tông yêu tộc, không tóm được Lữ Thiếu Khanh nàng ta dứt khoát di chuyển mục tiêu.
Ánh mắt rơi trên người Thiều Thừa, chỉ là hơi dừng lại, lập tức dời đi, không định thông qua Thiều Thừa để Lữ Thiếu Khanh đồng ý.
Đối với Thiều Thừa, nàng ta đã hiểu rất rõ.
Là người hiền lành nhưng cực kì cưng chiều đồ đệ.
Bạch Thước nghiêm trọng hoài nghi Lữ Thiếu Khanh có tính cách ác liệt như vậy là do được Thiều Thừa chiều mà ra. Giáo dục quá thất bại.
Ánh mắt Bạch Thước tiếp tục tìm kiếm đối tượng, Kế Ngôn, Tiêu Y cũng tuần tự bị nàng ta lướt qua.
Cuối cùng, ánh mắt rơi trên người tiểu Hồng: “Hồng Khanh, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Có muốn ở lại Yêu giới, theo ta tu luyện không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận