Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2032

Chương 2032Chương 2032
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Đáng chết, ta phải giết ngươi.” Phẫn nộ, nhục nhã các loại cảm giác xông lên đầu.
Mặc Họa không kìm được, một tiếng chim hót bén nhọn vang lên, thân thể hóa thành kim ô cháy hừng hực đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn cũng rơi xuống từng đạo thiểm điện chém thẳng vào Lữ Thiếu Khanh.
Dưới thiểm điện chiếu rọi, thân kim ô của Mặc Họa như thần điểu mang theo khí thế vô tận rơi xuống. “Chết!”
Ánh mắt Mặc Họa càng thêm hung ác, toàn thân trên dưới đều tản mát ra sát ý nồng đậm.
Hắn ta tự như đã thấy tình cảnh Lữ Thiếu Khanh Khanh bị lợi trảo của mình xuyên thủng, bị hỏa diễm trên người mình đốt cháy hầu như không còn qì.
Dám xâm nhập vào thức hải của ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chô chôn.
Nhưng mài Một vòng hào quang sáng chói sáng lên, như mặt trời chói mắt đâm vào đôi mắt Mặc Họa đau nhói.
“AI”
Một cơn đau đớn xuyên tim truyền tới, Mặc Họa kêu thảm một tiếng.
Ánh lửa trên thân thể biến mất, thiểm điện ầm ầm trên trời tiêu tán.
Đau đớn kịch liệt khiến Mặc Họa suýt chút ngất đi.
Cơ thể như tia chớp nhanh chóng rút lui, sau khi kéo dài khoảng cách, Mặc Họa cúi đầu nhìn bộ ngực mình, khó có thể tin.
Vết thương phía trên sâu đến mức đủ nhìn thấy xương, miệng vết thương tràn ngập kiếm ý kinh khủng, mãi lâu vân chưa khép miệng được. Càng đáng sợ chính là, vết thương thiếu một khối, nói cách khác, một phần thần thức đã biến mất.
“Ngươi...”
Mặc Họa cảm giác được một cô sợ hãi.
Tên này, rốt cuộc là ai? Nhưng Lữ Thiếu Khanh không cho Mặc Họa cơ hội trò chuyện, vây tay, bầu trời cuồn cuộn thiên thạch rơi xuống. “Âm ầm!”V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Hỏa cầu thật lớn nện lên tầng mây dày đặc, uy áp kinh khủng khiến thức hải chấn động.
Vô số thiểm điện rơi lên trên hỏa cầu nhưng không hề có chút tác dụng.
Mặc Họa ngẩng đầu, khó có thể tin hô hào: “Đây là cái gì?” Uy áp kinh khủng, uy lực đáng sợ khiến sắc mặt hắn ta biến đổi, không nói hai lời vội vàng đưa ra ứng đối. Vô số sương mù màu đen phóng lên tận trời hóa thành tầng mây kín không kẽ hở, giống như tấm chắn thật dày bảo hộ hắn ta ở phía sau. Mặc Họa rõ ràng không rút được bài học, sương mù màu đen có lẽ hữu dụng với người khác nhưng duy chỉ có Lữ Thiếu Khanh là không thể dùng được.
Hỏa cầu thật lớn mang theo ánh lửa hừng hực rơi xuống, tiếp xúc với sương mù màu đen.
“Xì xì." Sương mù màu đen không ngừng biến mất, hỏa cầu khổng lồ thế đi không giảm, tiếp tục nên xuống Mặc Họa. “Cái..., cái gì?”
Mặc Họa lại một lần nữa thần sắc biến đổi, dốc hết sức lực, một bóng đen sau lưng phóng lên tận trời.
Kim Ô một lần nữa hiển hiện. “Âm ầmƒ”
Kim Ô trực tiếp bị thôn phệ, ánh lửa to lớn ngút lên tận trời, bạo tạc kinh khủng thôn phệ luôn cả Mặc Họa. Ánh lửa hừng hực thôn phệ Mặc Họa, trong thức hải cuồn cuộn lên cơn gió lốc vù vù cùng sóng lớn ngập trời. Giống có người đưa tay vào ra sức quấy động nơi này, quấy cho nơi này long trời lở đất, một mảnh hỗn độn. “Gừ gửi!”
Sau vài hơi thở, trong ngọn lửa bỗng nhiên truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, tiếp theo càng nhiều sương mù màu đen xuất hiện trong ngọn lửa hơn.
Trong khoảnh khắc trải rộng toàn bộ thức hải, trong sương mù màu đen nồng đậm truyền đến khí tức âm lãnh, quỷ di.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: “Sẽ không phải đã tạo cho Xương Thần cơ hội thôn phệ triệt để Mặc Họa rồi đấy chứ?”
Giữa xa xa trong thức hải, sương mù màu đen cuồn cuộn, bóng dáng Mặc Họa chậm rãi xuất hiện.
Tuy nhiên hắn ta lần này mang đến cho người ta cảm giác càng thêm tà ác, càng khủng bố hơn.
“Khặc khặc.”
Mặc Họa phát ra tiếng cười làm người ta sợ hãi, khí tức tà ác kinh khủng, quỷ dị âm lãnh.
Lữ Thiếu Khanh rốt cục có thể khẳng định, ý thức của Mặc Họa đã hoàn toàn bị thôn phệ, hiện tại Mặc Họa mới thật sự là Xương Thần.
“Trở thành một phần của ta đi!”
Bị Xương Thần thôn phậệ, giọng nói của Mặc Họa đã khác đi, trong lạnh lẽo tàn nhẫn mang theo sự cuồng vọng và tự tin vô tận: “Đây là vinh hạnh của ngươi.”
“Vinh hạnh?” Lữ Thiếu Khanh trực tiếp bổ nhào qua, hung tợn nói: “Ngươi cũng nhìn xem ngươi bây giờ là con chim gì đã chứ?”
“Dám làm màu ở trước mặt ta SI
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đánh tới.
Mặc Họa giận dữ: “Cuồng vọngf”
Âm thanh chấn động tứ phương, rung chuyển trời đất, dân tới trong thức hải thiểm điện tứ ngược, sóng lớn phóng lên tận trời. “Làm màu cái gì?” Lữ Thiếu Khanh mãnh hổ hạ sơn, lao thẳng tới Mặc Họa. Sương mù màu đen ngập trời thổi đến trước mặt.
Lữ Thiếu Khanh há miệng hút vào, sương mù màu đen đầy trời bị hắn hút vào trong bụng, bầu trời bị quét cho thoáng đãng.
“Ngươi...”
Mặc Họa lập tức kinh hãi, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập chấn kinh.
“Ngươi cái gì mà ngươi!”
Lữ Thiếu Khanh đã giết tới trước mặt Mặc Họa, lần này lợi kiếm ra khỏi vỏ, Mặc Họa bị đâm xuyên một cái lỗ lớn. “Gừt"
Mặc Họa đau đớn phát ra tiếng gào thét theo bản năng. Lúc này, Mặc Họa mới phản ứng được.
Hắn ta đã bị thương, không phải trạng thái hoàn hảo. Hắn ta muốn phản kháng, nhưng mà cho dù nơi này là sân nhà của hắn ta, hắn ta cũng không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh,
Trên người hắn ta vết thương chồng chất, chật vật không chịu nổi. Càng làm cho Mặc Họa cảm thấy sợ hãi chính là, hắn ta cảm nhận được một cỗ quen thuộc.
Thần thức đối bính, hắn ta không chiếm được chút thượng phong nào.
Giống như đây mới là sân nhà của Lữ Thiếu Khanh, còn hắn ta mới là kẻ ngoại lai xâm nhập.
“Đáng chết!”
Mặc Họa muốn chạy trốn khỏi nơi này, cỗ thân thể này, không cần cũng được. Nhưng phương pháp của hắn ta rất nhanh bị Lữ Thiếu Khanh phát hiện, Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng: “Muốn chạy?”
Chiến đấu trong thức hải hắn chiếm hết ưu thế, đây chính là cơ hội rất tốt để diệt trừ phân thân của Xương Thần, làm sao có thể bỏ lỡ.
Thân thể chấn động, Kinh Thần quyết toàn lực vận chuyển, cơ thể hơi sáng lên quang mang, như một thanh trường kiếm sắc bén, quang mang bắn ra bốn phía, hàn khí bức người.
Cảm nhận được cỗ khí tức này, Mặc Họa như nhìn thấy qUỶ.
Trong đôi mắt chim của hắn ta tràn đầy chấn kinh.
Hắn ta thét lên theo bản năng: “Kinh Thần quyết?” “Ngươi, ngươi, ngươi là ai?” “Đệt!” Lữ Thiếu Khanh gầm thét, càng thêm nhanh chóng xuất thủ.
Tiểu đệ Tử Quỷ quả nhiên có liên quan đến đám quái vật không rõ lai lịch này.
Lữ Thiếu Khanh bộc phát, giống một thanh thần kiếm rơi xuống. "“A.”
Trấn Yêu Tháp lơ lửng trên bầu trời, ngóng về phía Xương Thần nơi xa xăm. Bạch Thước đứng bên cạnh Trấn Yêu tháp, vẻ mặt ngưng trọng mang theo nghi hoặc. Biểu hiện của Xương Thần bây giờ rất không bình thường.
Hợp Thể kỳ, lại nhất thời không làm gì được mấy cao thủ Luyện Hư kỳ yêu tộc ở đầy.
“Tiần bối, có vấn đề gì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận