Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 799 - Đáng sợ quá



Chương 799: Đáng sợ quáNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmBên cạnh lập tức có người đánh ra một chưởng, linh lực rít gào ập tới.Giống như một bàn tay thật sự đánh tới, khí thế dữ dội, quả thực ác liệt, là muốn đập chết hắn chỉ bằng một chưởng.Đám công tử Câu Tô và hội tiểu thư chỉ nhìn lướt qua Lữ Thiếu Khanh.Bọn họ thấy Lữ Thiếu Khanh hết sức bình thường, đằng sau còn có một con vượn nhỏ bám theo.Đây là tên hề từ đâu chui ra làm trò vậy?Chỗ này mà hắn cũng xứng để xuất hiện sao?Không ít công tử cảm thấy bất mãn trong lòng, thậm chí có chút hối hận vì mình không ra tay.Hiếm lắm mới gặp một tên nhà quê, dạy dỗ hắn một trận cũng tốt.Đối với việc đồng bọn ra tay, không ai mở miệng ngăn cản.Mà Miêu Á đang ngồi thậm chí còn không nhìn Lữ Thiếu Khanh lấy một cái, chỉ buồn bực uống rượu không ngừng.Lữ Thiếu Khanh run rẩy, đám công tử này nếu không có chút thân phận, không có chút thực lực thì nào dám phách lối như vậy?Xem ra phải mau chóng hỏi rõ sự tình ở thành Tam Vũ mới được.Thế là trong mắt đám công tử ở đây, Lữ Thiếu Khanh thay đổi, từ một tên hề vô hại biến thành một con hung thú cắn người.Lữ Thiếu Khanh vung tay, tên công tử ra tay với hắn như bị sét đánh, bụp một tiếng, máu tươi phun đầy.Cả người nặng nề ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.Những người khác kinh hãi, nhưng còn chưa kịp phản ứng, bọn họ cũng cảm nhận được ngực mình bị thứ gì đó nặng nề đập xuống.Bọn họ cũng phun máu tươi đầy miệng, ngã hết ra đấy, kẻ nào yếu thì ngất luôn tại chỗ, tên nào chưa ngất thì khí tức suy yếu, mất đi năng lực chiến đấu.Mọi người hoảng sợ nhìn Lữ Thiếu Khanh.Vốn tưởng hắn chỉ là một tên hề làm trò, không ai coi Lữ Thiếu Khanh ra gì.Nhưng chẳng ngờ tên này lại giả heo ăn thịt hổ, bề ngoài vô hại nhưng ẩn giấu một con thú dữ.Trong phút chốc đã đánh ngã bảy tám người bọn chúng.Thực lực yếu nhất trong đám người này cũng là Kết Đan kỳ sơ kỳ.Có thể quật ngã bọn họ chỉ trong chớp mắt, vậy thực lực phải mạnh cỡ nào?Không ai dám tưởng tượng.Tại tầng hai chỉ còn hai người Câu Tô và Miêu Á.Câu Tô bất ngờ nhìn Lữ Thiếu Khanh, có điều hắn ta lập tức nổi giận: "To gan, tự tìm cái chết!"Khí tức trên người Câu Tô bùng nổ, cảnh giới Nguyên Anh tầng một.Đừng tưởng ta giống bọn chúng, ta mạnh hơn chúng nhiều.Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh không cho hắn ta bất cứ cơ hội nào, một luồng thần thức mạnh mẽ như thuỷ triều mãnh liệt ập tới, bao phủ lấy hắn ta.Con ngươi Câu Tô co lại, chống cự được một lúc đã ôm đầu quỳ xuống đất hét thảm.Lữ Thiếu Khanh cười vang, hạ liền mấy cấm chế trong người, giam cầm hắn ta lại.Những kẻ khác cũng không thoát khỏi, bị hạ cấm chế, quẳng sang một bên.Tất cả đều được đối xử công bằng, bất kể nam hay nữ đều như nhau.Cuối cùng chỉ còn lại một mình Miêu Á.Miêu Á trợn to mắt, há hốc miệng, nhìn cảnh tượng này với ánh mắt khó tin.Thời gian mới trôi qua bao lâu?Dường như chỉ vừa chớp mắt, những người đang đứng ở đây đều ngã xuống.Ngụm rượu trong miệng nàng ta còn chưa nuốt xuống."Ngươi."Lúc Miêu Á định nói gì đó, bên ngoài đột nhiên lại bùng lên một luồng kiếm ý mãnh liệt.Nhưng mà đến nhanh đi cũng nhanh.Tiếp đấy bên ngoài có người kinh hô, trận chiến kết thúc rồi.Miêu Á cũng bị luồng kiếm ý làm giật mình, nàng ta vô thức nhìn ra bên ngoài, đáng tiếc, nàng ngồi trong phòng, không thấy được bên ngoài.Nhưng nàng ta nghe được rất rõ tiếng hô hào ngoài kia.Người bên ngoài mạnh đến vậy sao?Ban nãy Miêu Á lười đi xem, là bởi vì nàng ta nghĩ cái người ngoài kia sẽ chết chắc.Dám gây sự khiêu khích ở thành Tam Vũ, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.Nhưng bây giờ, kiếm ý bùng nổ, trong chớp mắt đã kết thúc trận chiến, khiến nàng ta cảm thấy người đến không hề đơn giản.Là ai tới kiếm chuyện?Trái tim Miêu Á đã hướng ra bên ngoài.Nàng ta thậm chí có chút tò mò với người ở ngoài kia, sớm biết vậy ban nãy đã nhìn rồi."Này này." Lữ Thiếu Khanh bất mãn, cô nàng này sao vậy? Coi ta thành không khí hả?Làm ta cũng ngại ra tay.Lữ Thiếu Khanh quát lên với Miêu Á: "Nhóc con!"Miêu Á giật thót, cảm giác nguy hiểm ập tới.Một luồng thần thức mạnh mẽ đánh tới, nàng ta còn chưa kịp phản ứng, não bộ ầm một tiếng gặp phải tấn công."A!"Miêu Á không nhịn được ôm đầu hét lớn, nàng ta như bị tấn công một đòn nặng nề vào đâu, cảm giác choáng váng xuất hiện.Khí tức trên người nàng ta không kiềm được mà bùng nổ.Ủa? Lữ Thiếu Khanh hơi bất ngờ, thế mà là cảnh giới Nguyên Anh tầng hai, là người mạnh nhất chỗ này.Xem ra là lão đại.Lữ Thiếu Khanh ra tay không hề chậm chạp, ánh sáng trắng loé lên, mấy đạo cấm chế truyền vào trong cơ thể Miêu Á.Linh lực trong người Miêu Á như bị đông lại, không thể động đậy.Rầm một tiếng, Miêu Á nặng nề ngã xuống đất, không thể điều khiển linh lực trong cơ thể khiến nàng ta biến thành người phàm một tay trói gà không chặt."Ngươi."Nàng ta căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, ta không chọc vào ngươi, ngươi lại ra tay với ta?"Ngươi gì mà ngươi, ngồi xuống."Lữ Thiếu Khanh chậm rãi kéo một cái ghế qua, dựa vào bàn ngồi xuống.Mông hơi xê dịch, lưng dựa vào ghế dựa, vểnh chân bắt chéo, cười híp mắt nói với đám người Miêu Á: "Mọi người không cần khẩn trương, ta không phải người xấu."Con khỉ nhỏ nhanh như chớp bò lên trên bàn, chảy nước miếng đối với mỹ thực trên bàn, sau đó lén lút ăn.Hai mắt Câu Tô đỏ ngầu, lửa giận tràn ngập trong lòng và toàn thân, làn da còn trắng hơn so với nữ nhân đã trở nên đỏ bừng.Hắn ta cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi là ai? Sao ngươi dám làm như vậy với chúng ta?"Trong lòng hắn ta rít gào, ánh mắt vô cùng oán hận, sát ý trong lòng khiến hắn ta suýt chút nữa muốn nổi điên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận