Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1469: Một cục gạch quật ngã (tt)

Chương 1469: Một cục gạch quật ngã (tt)Chương 1469: Một cục gạch quật ngã (tt)
Nhưng hắn ta vừa mới nói xong, thân thể Ngưu Cương đã lảo đảo lảo đảo, chớp mắt đã ngã bịch xuống đất, ngất đi.
Cảnh tượng này khiến cho ba người Giản Bắc đều kinh hãi.
Sắc mặt của ba người cực kỳ đặc sắc, không thể tin được chuyện mình vừa thấy.
Đồ rởm cũng không yếu thế đâu chứ?
Mà Ngưu Cương còn là Đại sư huynh của Thánh Dương Tông nữa, là tu sĩ luyện thể mạnh nhất trong lứa trẻ đấy.
Trên con đường luyện thể, Mị Càn cũng không bằng hắn ta.
Ấy thế mà lại bị đánh cho bất tỉnh ngay tại đây?
Thà rằng bị người ta đánh chết còn hơn, chí ít thì bị đánh chết ngay lập tức cũng sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Nhìn khối u phông lên trên trán Ngưu Cương dữ tợn như cái sừng, Cảnh Mông cả kinh nhảy dựng lên, như một tiểu cô nương bị chấn kinh, hét ầm lên: "Cái này... không thể nào!"
Giản Bắc dụi dụi mắt, xác nhận Ngưu Cương đã bất tỉnh thật sự thì cười khổ.
Lữ Thiếu Khanh đem theo cục gạch quay lại, ánh mắt càng cao thâm khó lường, càng nhiều sương mù bao phủ xung quanh Lữ Thiếu Khanh.
Giản Bắc nuốt nước bọt, gian nan hỏi: "Đại ca, huynh làm thế nào thế?"
Dù sao Ngưu Cương cũng là Nguyên Anh tầng chín đấy, Hóa Thần cũng không thể lập tức đánh hắn ta ngất xỉu được đâu.
Lữ Thiếu Khanh thản nhiên quay về, cười hà hà đáp: "May mắn thôi."
Hắn đặt mông ngồi xuống, nhìn mặt bàn một chút rồi bất mãn nói với Giản Nam: "Linh đậu đâu? Không tử tế chút nào, không ngờ ngươi lại ăn vụng."
"Hừ!" Giản Nam hơi mất tự nhiên, chỉ hừ lạnh một tí, không để ý tới Lữ Thiếu Khanh.
May mắn ư?
Chơi à? Lừa ta à?
Cảnh Mông và nàng ta liếc nhau một cái, nhất trí cho rằng Lữ Thiếu Khanh đang lừa bọn họ.
Nhất định Lữ Thiếu Khanh vừa dùng thủ đoạn gì đó với Ngưu Cương.
Giản Bắc nhìn lại thần kinh chuyên trong tay Tiểu Bạch, nhưng lập tức xóa đi suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu.
Cục gạch có thể lập tức đánh ngất một vị Nguyên Anh tầng chín chắc chắn là một món thần khí.
Không thể giao cho một con viên hầu tham ăn làm vũ khí được, cho dù con viên hầu này cũng có chút thực lực.
Giản Bắc kìm nén cực kỳ khó chịu, lại hỏi lần nữa: "Đại ca, rốt cuộc huynh làm sao mà được vậy?"
"Ngươi muốn biết?" Lữ Thiếu Khanh nhai một hạt linh đậu, cười tủm tỉm hỏi Giản Bắc.
Giản Bắc liên gật đầu liên tục, như bay lại gần: "Đại ca, ngươi cũng đừng giấu diếm ta, nói đi."
Cảnh Mông cũng rướn cổ lên, hẳn ta cũng rất tò mò rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh đã dùng thủ đoạn gì. "Nói rồi, số hên thôi" Lữ Thiếu Khanh vẫn câu trả lời kia.
Câu trả lời này làm Giản Bắc nghẹn đến mức trợn trắng mắt, vô cùng cạn lời.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Trâu Cương đã ngất đi, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
Trâu Cương làm thế nào cũng không ngờ trong tay hắn có Thần Kinh chuyên.
Địa vị của Thần Kinh chuyên vượt quá sức tưởng tượng, nhìn thì không đáng chú ý nhưng trên thực tế là một đại sát khí.
Ngay cả hắn cũng bị nện cho mắt nổi đom đóm, ngao ngao kêu to.
Hắn tu luyện Thái Diễn Luyện Thể quyết nên cho dù cơ thể, sức mạnh đều mạnh hơn Trâu Cương, bản thân lại có cảnh giới Hóa Thần, cộng thêm Thần Kinh chuyên.
Vừa quay đầu xuống, đừng nói chỉ Nguyên Anh kỳ, ngay cả Hóa Thần cũng phải quỳ xuống.
Hơn nữa, Lữ Thiếu Khanh còn không nương tay, không phải Trâu Cương sẽ bị đánh vỡ đầu sao.
"Đại ca, ngươi là quỷ lừa đảo."
Đối với lời của Lữ Thiếu Khanh, Giản Bắc một chữ cũng không tin.
May mắn cái quái gì.
Cảnh Mông mỉm cười, tiến lên trước chắp tay với Lữ Thiếu Khanh: "Lữ huynh, thủ đoạn hay."
"Lần này mọi người cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết."
Ánh mắt Cảnh Mông nóng rực, nhìn Lữ Thiếu Khanh như thấy mỹ nữ.
Một cục gạch của Lữ Thiếu Khanh đã quật ngã được Trâu Đan chứng minh được thực lực của bản thân hắn, cũng khiến Cảnh Mông sinh lòng kết giao.
Đối với Cảnh Mông mà nói, bằng hữu thực lực cường đại càng nhiều càng tốt.
Bằng hữu của hắn ta càng nhiều, phân lượng của hắn ta trong Cảnh gia nàng nặng, đến lúc đó chủ gia còn không phải vật trong túi của hắn ta sao?
"Đúng vậy, không đánh không quen biết, con người ta thích nhất kết giao bằng hữu." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói, sau đó lấy ra một vật nghịch ngợm trong tay.
"Đương nhiên, tất cả mọi người là bằng hữu." Cảnh Mông cười càng thêm Vui vẻ.
Lữ Thiếu Khanh cùng Giản Bắc, Giản Nam quan hệ không tệ, bởi vậy coi như hắn ta cũng gián tiếp rút ngắn quan hệ với Giản Bắc, Giản Nam.
Tuy nhiên sau khi hắn ta nhìn thấy vật trong tay Lữ Thiếu Khanh, nụ cười của hắn ta biến mất.
"Lữ huynh, ngươi, ngươi đây là ý gì?"
Trong tay Lữ Thiếu Khanh đang cầm một khối Lưu Ảnh thạch, trên đó chính là dáng vẻ Trâu Cương đang năm trên mặt đất, mặt mày dữ tợn."
Lữ Thiếu Khanh cười khì khì: "Ngươi nói, ta cầm đi bán cho Thiên Cơ cẩu tử, có thể bán được bao nhiêu linh thạch?"
Cảnh Mông kinh ngạc, sau đó lập tức nóng nảy nói: "Lữ huynh, ta cho ngươi một vạn viên linh thạch, ngươi giao thứ này lại cho ta."
Giản Bắc ở bên cạnh bĩu môi, trong lòng cười thầm, ngươi đối với hắn còn không hiểu rõ sao? Đừng nói một vạn viên linh thạch, mười vạn, hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
Quả nhiên, Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, khoát khoát tay: "Ta không có hứng thú với chút linh thạch này."
Trong lòng Giản Bắc chửi thề, nhìn đi, chút linh thạch này.
Cảnh Mông dường như nhất định phải có được Lưu Ảnh thạch kia: "Lữ huynh, ngươi muốn bao nhiêu? Ngươi ra giá đi."
"Một trăm triệu viên linh thạch." Cái giá này là Giản Bắc trả lời thay Lữ Thiếu Khanh, khiến Cảnh Mông lập tức sôi trào trong nháy mắt.
"Đùa, đùa cái gì" Cảnh Mông kêu lên.
Một trăm triệu, hẳn ta cũng không có nhiều linh thạch như vậy. Mà lại cho dù có, cũng không có khả năng đưa.
Lữ Thiếu Khanh trừng Giản Bắc một cái: "Đúng vậy, đừng nói đùa với người ta, †a là loại người có công phu sư tử ngoạm như vậy sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận