Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1108: Kính già yêu trẻ, biết không hả?

Chương 1108: Kính già yêu trẻ, biết không hả?Chương 1108: Kính già yêu trẻ, biết không hả?
"Đã đánh chết người rồi mà còn ở đây nói chuyện khách khí?"
"Kính già yêu trẻ, đệ tưởng rằng ai cũng như đệ à?" Kế Ngôn khoanh tay, ngạo nghề đứng đó.
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Đúng vậy, đúng vậy, kính già yêu trẻ, ta chưa từng thấy ai thường xuyên đem sư đệ ra đánh như Đại sư huynh, huynh mà cũng có mặt mũi nói câu này sao?”
"Huynh từng bảo vệ người sư đệ như ta bao giờ chưa?"
Kế Ngôn thuần thục nói sang chuyện khác, nhìn Câu trưởng lão, nói: "Lão già kia thực lực không kém."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Cũng không thể cường đại đến mức giết được sư muội của huynh chứ?”
Câu trưởng lão vẫn không xuất thủ mà phân phó tộc nhân khác: "Lên, giết nàng ta!"
"Giết!"
Hơn trăm tộc nhân bộ tộc Khê Bích bắt đầu xuất thủ.
Một kiếm của Tiêu Y đã bổ chết tộc trưởng của bọn hắn đủ để chứng minh thực lực của nàng ta.
Cho nên người của bộ tộc Khê Bích không lựa chọn đơn đả độc đấu, mà là liên thủ nghênh địch.
Trong cơ thể của bọn hắn bay ra sương mù màu đen hội tụ thành một khối, không ngừng biến hóa trên không trung cuối cùng hóa thành hình dạng một con quái vật đánh về phía Tiêu Y. Những nơi sương mù màu đen đi qua, mặt đất bị ăn mòn thành những vết tích sâu, thực vật, đá tảng chung quanh đều bị ăn mòn như bị thôn phệ tỉnh hoa, hóa thành tro tàn tiêu tán.
Nó như một đám châu chấu màu đen, những nơi đi qua, không còn ngọn cỏ, một mảnh hỗn độn.
"Đại Bạch, tiểu Bạch, chúng ta cùng tiến lên!"
Nhiều người như vậy đồng loạt ra tay, Tiêu Y gọi hai con linh sủng đồng loạt ra tay.
Tiêu Y vung vẩy trường kiếm.
Thanh Bình Kiếm quyết chính diện nghênh chiến, đại Bạch tiểu Bạch thì công kích từ hai bên.
Đại Bạch há mồm phun một cái, quả cầu năng lượng vô hình đánh về phía sương mù màu đen. Tiểu Bạch ôm mấy tảng đá, đánh về phía sương mù màu đen, cuối cùng dứt khoát đánh tảng đá về phía đám người bộ tộc Khê Bích.
Đám người bộ tộc Khê Bích liên thủ thả sương mù màu đen ra, tốc độ sương mù màu đen cũng không chậm, uy lực cũng rất mạnh.
Đáng tiếc là, bọn hắn gặp phải là Tiêu Y.
Thân là kiếm tu tốc độ còn nhanh hơn những sương mù màu đen này, Tiêu Y có thể nhẹ nhàng tránh đi sương mù màu đen tiện tay phản kích.
Mỗi một kiếm vung xuống, kiếm quang sáng chói, kiếm ý chí nhu làm bốc hơi một phân sương mù màu đen.
Mà mỗi một phần sương mù màu đen bị bốc hơi sẽ có vài tộc nhân bộ tộc Khê Bích miệng phun máu tươi ngã xuống.
Bọn hắn không làm gì được mà ngược lại còn bị Tiêu Y không ngừng làm suy yếu thực lực của bọn hắn.
Cộng thêm hai linh sủng đại Bạch, tiểu Bạch hỗ trợ, trong một thời gian ngắn ngủi gần trăm người bộ tộc Khê Bích đã bị Bọn hắn không làm gì được
Nhìn đám người bộ tộc Khê Bích ngã đầy đất, tất cả mọi người khiếp sợ không thôi.
Câu trưởng lão nhìn tộc nhân nằm một chỗ, cảm giác khó mà tin được.
Thậm chí lão ta còn dụi dụi con mắt, hoài nghi mình hoa mắt.
Bởi vì lão ta biết Tế tư đại nhân và đại trưởng lão bên bộ tộc Định Ất xảy ra vấn đề nên lão ta đã dẫn gần như toàn bộ lực lượng của bộ tộc Khê Bích tới đây. Những người này gân như là toàn bộ chiến lực của bộ tộc Khê Bích.
Bọn hắn liên thủ, cho dù là những quái thú to lớn cũng phải nhượng bộ lui binh.
Nhưng ở nơi này, lại bị một thiếu nữ đánh ngã, tử thương thảm trọng.
Mà càng đáng sợ chính là đối phương không hề bị hề hấn gì.
Người của bộ tộc Khê Bích không thể tạo ra được chút tổn thương nào cho Tiêu Y.
"Không, không thể nào!" Câu trưởng lão quát lên theo bản năng: "Ngươi, không thể nào, rốt cuộc ngươi đã dùng yêu pháp gì..."
Kế Ngôn không kìm được khinh bỉ: "Quá yếu."
Mặc dù nhiều người, sương mù màu đen cũng quỷ dị, thậm chí đáng sợ, nhưng thực lực quá yếu, cho dù là liên hợp lại cũng vô dụng.
Liên hợp của bọn hắn chẳng qua chỉ là sự hội tụ đơn giản thô bảo, hoàn toàn khác với người Thánh tộc kết trận.
Đối phó với đối thủ cùng cấp bậc thì còn hữu dụng chứ đối với cao thủ thực sự thì chẳng có chút tác dụng nào.
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Câu trưởng lão mang theo vài phần đáng thương, thản nhiên nói: "Bọn quái vật hẳn là coi nhân loại nơi này như rau sạch, cứ mọc là được rồi, những chuyện khác chẳng cần nghĩ đến."
"Bọn hắn ngay cả công pháp tu luyện nghiêm chỉnh cũng không có thì đánh như thế nào?"
Kế Ngôn gật gật đầu, một lát sau mới nói: "Nhân loại nơi này cũng thật đáng thương."
Lữ Thiếu Khanh quay đầu nhìn hắn †a: "Huynh đừng có lòng từ bi tràn lan đi làm chuyện ngốc nghếch đấy."
Lữ Thiếu Khanh ngữ khí trịnh trọng nhắc nhở Kế Ngôn: "Trước khi huynh làm chúa cứu thế thì phải nghiêm túc, tỉnh táo, lý trí nhìn lại thực lực của mình."
Bắc Mạc lớn bao nhiêu không ai có thể nói chính xác, cũng không ai biết nơi này có bao nhiêu bộ tộc nhân loại sống sót, cung phụng bao nhiêu Tế tư.
Nhưng cao thủ gì đó tuyệt đối không thiếu.
Không thiếu Nguyên Anh, càng không thiếu Hóa Thần.
Tồn tại cảnh giới Nguyên Anh kỳ ở Bắc Mạc này tối đa cũng chỉ là tôn tại cấp trung bình thấp. Lỡ như trêu chọc phải mấy quái vật Hóa Thần, ba sư huynh muội bọn hắn có khóc cũng chẳng có chỗ để khóc.
Nhân loại Hóa Thần còn có thể nói một chút đạo lý, nhưng đối mặt quái vật, làm thế nào để nói lý lẽ đây?
Kế Ngôn tức giận: "Dông dài!"
"Ta giống loại người làm việc bất chấp hậu quả đó sao?"
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc khẳng định gật đầu: "Không giống, nhưng huynh chính là kiểu đó."
Càng nói, Lữ Thiếu Khanh càng hết sức tức giận măng: "Huynh là Đại sư huynh mà mỗi lần nhìn thấy cao thủ giống như khỉ cái tìm được khỉ đực, hai mắt phát sáng, trực tiếp rút kiếm xông lên, không hề có chút cảm thông cho người sư đệ như ta đi theo bên cạnh huynh." "Huynh chỉ để ý tới sự sung sướng của mình, sau mỗi lần xong việc còn bắt ta đi chùi đít cho huynh nữa, thật sự muốn một cước đạp chết huynh quá."
Kế Ngôn không thừa nhận, liếc mắt nhìn hắn: "Có sao?"
Lữ Thiếu Khanh măng to: "Cái gì gọi là có sao? Được rồi, chuyện khốm kiếp bản thân huynh làm mà huynh không nhận ra đúng không?”
"Hôm nay ta phải tính toán rõ ràng với huynh, để vị Đại sư huynh đầu óc có vấn đề như huynh tâm phục khẩu phục..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận