Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1075: Đến đây, ta cho ngươi xem một bảo bối (tt)

Chương 1075: Đến đây, ta cho ngươi xem một bảo bối (tt)Chương 1075: Đến đây, ta cho ngươi xem một bảo bối (tt)
Bảo bối?
Mộc Vĩnh trong lòng không kìm được cười lạnh, ngươi bây giờ còn có thể có bảo bối khiến cho ta kiêng kị?
Mộc Vĩnh cho rằng Lữ Thiếu Khanh không thể có thứ gì có thể khiến hắn ta kiêng kị lùi bước.
Song khi ánh mắt của hắn ta rơi lên tay phải Lữ Thiếu Khanh, nét mặt của ta lại một lần nữa cứng lại.
Trong tya Lữ Thiếu Khanh là một tia chớp màu đen giống như mãng xà màu đen đang trườn, tản ra khí tức quỷ dị khiến Mộc Vĩnh bắt đầu biến sắc.
"Ngươi..."
Sát ý trong lòng Mộc Vĩnh tăng lên, quả nhiên là một tên tà môn.
Lữ Thiếu Khanh cười lạnh với Mộc Vĩnh: "Ngươi cho rằng những tia chớp màu đen này từ đâu tới? Năng lượng bảo toàn, ngươi từng nghe nói đến chưa?"
"Bây giờ chúng nó đang ở trong cơ thể ta, một khi ta không thể khống chế nổi nữa, ngươi nói chúng nó sẽ như thế nào?"
"Có thể chạy ra ngoài không?”
Sắc mặt Mộc Vĩnh trở nên vô cùng khó coi, lần này phiền toái rồi.
Hắn ta có sát ý với Lữ Thiếu Khanh không phải bởi vì cái này sao?
Lữ Thiếu Khanh có thể mở ra khe hở kết nối với bọn quái vật, giết chết hắn coi như xong hết mọi chuyện.
Giờ, phiền toái rồi.
Nếu Lữ Thiếu Khanh bạo phát ở chỗ này, khe hở sẽ một lần nữa mở ra.
Nhưng dù sao Mộc Vĩnh cũng là Mộc Vĩnh, hắn ta nhanh chóng nghĩ ra cách.
Hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi thề không mở khe hở ra ở đây thì giờ ta sẽ đi, nếu không..."
Đối với loại người giảo hoạt như Lữ Thiếu Khanh, chỉ có dùng lời thề để ước thúc, nếu không hắn ta cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Lữ Thiếu Khanh không từ chối, hắn cũng có điều kiện: "Ngươi cũng phải thề, không thể tới gần chúng ta trong vạn dặm”
Khoảng cách vạn dặm với loại cao thủ như Mộc Vĩnh, cũng chỉ là chuyện trong một hơi thở.
Mộc Vĩnh không từ chối chuyện này, hai người lập tức thê qua thề lại. Mộc Vĩnh nhìn thật sâu Lữ Thiếu Khanh một chút cuối cùng bóng dáng biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng hắn ta có đi xa hay không, chỉ có hắn ta mới biết.
Lữ Thiếu Khanh vuốt mồ hôi một cái, đối mặt Mộc Vĩnh, áp lực trong lòng rất lớn, hắn hùng hùng hổ hổ: "Khốn kiếp khốn kiếp, sau này đừng để ta gặp phải, nếu không tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi."
Tiêu Y cũng nhẹ nhàng thở ra: "Tên đáng ghét, cuối cùng cũng đi."
"Nhị sư huynh, giờ phải làm sao?"
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời xuất ra vật liệu: "Trước tiên xây trận pháp rồi hãng nói."
Cảm giác nguy hiểm trong lòng vẫn chưa biến mất, để đề phòng trong lúc truyền tống Mộc Vĩnh giở trò xấu, hắn nhất định phải chuẩn bị tốt mọi mặt.
Dùng trận pháp tranh thủ thời gian cho hắn.
Kế Ngôn nhíu mày: "Trực tiếp đi không được sao?"
Lữ Thiếu Khanh quăng cho hắn ta một ánh mắt thiểu năng: "Huynh có bị váng đầu không?"
"Lúc truyền tống hắn không ra tay với chúng ta mà ra tay với Xuyên Giới bàn thì sao?"
"Hắn quấy nhiễu không gian chung quanh thì sao?"
Theo Lữ Thiếu Khanh, nếu như hắn là Mộc Vĩnh, không cần vi phạm lời thề, hắn có tới một trăm phương pháp để giết ba sư huynh muội bọn hắn.
Mộc Vĩnh là người thông minh, coi như không đẹp trai bằng hắn nhưng hẳn cũng có chín mươi chín cách đối phó với bọn hắn.
Truyền tống không gian không thể qua loa được.
Lần trước bị người ta quấy nhiều, hắn chịu nhiều cực khổ trong không gian loạn lưu rồi.
Sau khi tiến vào Hàn Tỉnh, địa điểm đặt chân của hắn và Tiêu Y cũng cách xa vạn dặm.
Giờ hắn chỉ muốn bình an, vững vững vàng vàng trở lại Thập Tam Châu, trở vê Thiên Ngự Phong làm trạch nam của hắn.
Chuyện ngoài ý muốn như vậy không nên xảy ra thì hơn.
Kế Ngôn nhíu mày: "Trong lòng ta có cỗ cảm giác bất an. Có lẽ giờ phải nhanh chóng rời đi mới là cách làm chính xác." "Huynh thì biết cái gì" Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Tên Mộc Vĩnh kia là ngọn nguồn của bất an."
"Ta dám khẳng định, lúc chúng ta rời đi, hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nhìn."
Tiêu Y hỏi: "Nhị sư huynh, hắn thật sự không xấu xa như vậy chứ?"
"Hắn chịu mạo hiểm vì ma tộc thì chắc không phải người xấu xa như vậy."
Thân là người đại nghĩa có lẽ sẽ đáng ghét, nhưng sẽ không xấu như vậy.
Lữ Thiếu Khanh cốc đầu nàng ta một cái: "Hắn là ma tộc, chúng ta là nhân tộc, nhân ma không đội trời chung, ngươi biết hay không?"
Vì Mộc Vĩnh là người như vậy, Lữ Thiếu Khanh mới vô cùng kiêng kị hắn ta.
Mộc Vĩnh cho rằng Lữ Thiếu Khanh là uy hiếp đối với Thánh tộc, cho nên sẽ nghĩ hết mọi cách để diệt trừ hắn.
Cho nên, lời thề gì đó, chỉ là ước thúc tạm thời.
Một khi có cơ hội, Mộc Vĩnh tuyệt đối sẽ không buông tha.
Tiêu Y ôm đầu, chu miệng, trong lòng không phục.
Vì sao khi huynh nói chuyện với Đại sư huynh không cốc Đại sư huynh một cái?
Sao cứ thích cốc ta?
Ta rất dễ bắt nạt đúng không?
"Ta cảm thấy bây giờ đi vẫn thỏa đáng hơn." Kế Ngôn nhìn theo hướng Mộc Vĩnh biến mất: "Trù trừ sợ sẽ sinh biến."
Gương mặt Lữ Thiếu Khanh hung tợn nhìn chằm chằm Kế Ngôn: "Có phải huynh muốn làm quạ đen không?"
"Ta đã gặp một con quạ đen béo rồi, huynh muốn làm quạ đen thì đi thay bộ đồ này của huynh đi rồi hẵng nói."
Tiêu Y vội vàng nói: "Nhị sư huynh, còn có cách khác không?"
Haizz, vì sự hòa thuận của hai vị sư huynh, người sư muội ta đây phải nhìn sắc mặt nói chuyện, đề phòng hai người bỗng nhiên đánh nhau đấy."
Giống như tiểu tình lữ vậy, lúc hứng lên bất chấp đây là đâu, cứ đánh nhau một trận rồi hãng tính.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đương nhiên là có rồi."
Mắt Tiêu Y sáng lên, vội vàng hỏi: "Thật sao? Vậy tranh thủ thời gian đổi cách khác đi."
Biện pháp này của huynh, Đại sư huynh không đồng ý, cứ như thế hai người dễ đánh nhau lắm.
Chát chát chát chát, không tốt cho trẻ nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận