Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 302 - Đại sư huynh yêu quý kêu gọi



Chương 302: Đại sư huynh yêu quý kêu gọiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKhe hở giữa ngón tay của Tiêu Y càng lớn hơn, đôi mắt lấp lánh, bộ dáng giống như rất kích thích.Tuyên Vân Tâm thấy thế, tức giận mắng to: "Hỗn đản, lưu manh, đi chết đi."Lúc chỉ có hai người, hắn thẹn thùng, chần chờ. Không nghĩ tới lúc nhiều người, hắn ngược lại còn hưng phấn vô sỉ.Thật sự là gia hỏa ghê tởm đáng chết.Tuyên Vân Tâm nghiến răng."Vừa rồi không phải ngươi rất muốn sao? Hiện tại sao lại lùi bước? Sư muội ta cũng không phải người ngoài, sợ cái gì?"Lời nói vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh khiến Tiêu Y đỏ mặt tía tai.Nàng nhịn không được, xông tới, chắn trước mặt Tuyên Vân Tâm, kêu to: "Nhị sư huynh, huynh quá hạ lưu. Ta muốn nói cho sư phụ."Lữ Thiếu Khanh thu tay lại, dương dương đắc ý nói: "Sư phụ cũng ủng hộ, người chỉ hận không thể bắt ta sinh cho người một con khỉ con, muội có tin hay không?""Hỗn đản!"Tuyên Vân Tâm mắng to.Nhưng mà nàng ta lại nhìn thấy Tiêu Y dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình.Trong lòng Tuyên Vân Tâm không nhịn được mà nhảy dựng, còn chưa kịp nói gì Tiêu Y đã hưng phấn ôm tay nàng ta nói: "Vân Tâm tỷ tỷ, tỷ và Nhị sư huynh của ta sinh khỉ con đi."Đầu Tuyên Vân Tâm đầy hắc tuyến. Ngươi, nha đầu ngươi, lập trường tại sao lại thay đổi nhanh như vậy. Vừa rồi còn đứng ra giúp ta, hiện tại đã lập tức chuyển qua giúp hắn?Lữ Thiếu Khanh gõ đầu Tiêu Y một cái: "Chuyện người lớn, trẻ con đừng xen vào."Tiêu Y ôm đầu, cười hắc hắc nói: "Nhị sư huynh, huynh quả nhiên coi trọng Vân Tâm tỷ tỷ."Thấy sư muội nói chuyện càng ngày càng quá đáng, Lữ Thiếu Khanh dùng sức gõ cái nữa.Tiêu Y nước mắt lưng tròng, kháng nghị: "Nhị sư huynh, huynh bắt nạt ta."Trong lòng Tuyên Vân Tâm lại hết sức tán thành Lữ Thiếu Khanh dạy bảo Tiêu Y. Nha đầu thích nói hươu nói vượn này, không dạy bảo không được.Tiêu Y đi ra, Tuyên Vân Tâm cũng lười ở đây nói nhảm với Lữ Thiếu Khanh. Nàng ta vội kéo Tiêu Y rời đi."Tiểu Y muội muội, chúng ta đi, không cần để ý đến tên hỗn đản này."Tuyên Vân Tâm và Tiêu Y rời đi chưa được bao xa, các nàng đã nhìn thấy một luồng sáng xẹt qua bầu trời, rơi xuống chỗ Lữ Thiếu Khanh.Tiêu Y tinh mắt, nhìn thấy người tới, kinh ngạc kêu lên."Là thúc thúc."Lòng hiếu kỳ của Tiêu Y lập tức nổi lên, nàng lôi kéo Tuyên Vân Tâm trở về.Tiêu Y biết, thúc thúc Tiêu Sấm của nàng và sư phụ cùng đi chấp hành nhiệm vụ môn phái, ngắn thì nửa năm, dài thì phải một năm.Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện ở chỗ này, trong chuyện này nhất định có điều kỳ lạ.Với tính cách của Tiêu Y, tự nhiên không thể bỏ qua chuyện như vậy.Tiêu Y kéo Tuyên Vân Tâm chạy về, vừa chạy về đã nghe Lữ Thiếu Khanh la hét, giọng nói mang theo một trăm phần trăm không muốn."Không đi, đánh chết ta cũng không đi. Ta không phải Nguyên Anh, dựa vào cái gì mà bắt ta đi? Có ai bắt nạt người như vậy sao? Chẳng lẽ bởi vì ta lớn lên đẹp trai một chút, sư bá người liền nhìn không vừa mắt?"Có chuyện gì vậy?Có chuyện gì vậy?Tiêu Y càng thêm tò mò, bắp chân chạy nhanh hơn.Tuyên Vân Tâm bị kéo vội vàng kêu lên: "Chậm một chút, chậm một chút!"Tiêu Y chạy đến đây thì thấy thúc thúc Tiêu Sấm đang mắng to Lữ Thiếu Khanh."Đừng giả ngu ở đây, nhanh lên, cần ngươi."Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, kiên quyết không đồng ý: "Sư bá, người buông tha cho ta đi. Các ngươi đi công phí lữ du, ta sẽ không tham gia đâu, cấp bậc của ta thấp, thực lực cũng thấp, không xứng đi công phí lữ du."Tiêu Sấm đi tới nơi này trực tiếp nói muốn dẫn hắn đi gặp sư phụ và Đại sư huynh, đánh chết Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn.Đừng thấy Lữ Thiếu Khanh la hét các Nguyên Anh môn phái được đi công phí lữ du.Hắn rất rõ ràng, chuyện mà mấy Nguyên Anh môn phái đi làm nhất định vô cùng nguy hiểm, chỉ cho phép người từ cấp bậc Nguyên Anh trở lên tham gia, người dưới Kết Đan kỳ ngay cả tư cách ghi danh cũng không có.Đủ để nhìn ra được chuyện môn phái muốn làm rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.Lữ Thiếu Khanh có điên mới đi.Tiêu Y còn chưa tới đã tò mò hỏi: "Thúc thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?"Nghe hình như muốn Nhị sư huynh đi cùng? Chẳng lẽ Nhị sư huynh đã tới Nguyên Anh rồi sao?Tiêu Sấm nhìn thấy Tiêu Y, chú ý tới Tuyên Vân Tâm phía sau Tiêu Y.Trong lòng kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều.Mục đích ông trở về là muốn dẫn Lữ Thiếu Khanh đi hỗ trợ.Tiêu Sấm mắng: "Tên tiểu hỗn đản này, ta bảo hắn đi hỗ trợ, vậy mà lại dám từ chối."Tiêu Y có vẻ rất lo lắng: "Thúc thúc, tại sao lại muốn Nhị sư huynh đi hỗ trợ? Rất nguy hiểm sao? Nếu nguy hiểm thì đừng để Nhị sư huynh đi."Tuy rằng Nhị sư huynh của mình rất đáng ghét, nhưng nếu muốn bảo Nhị sư huynh của mình đi mạo hiểm, Tiêu Y cực lực phản đối.Lời nói của Tiêu Y khiến sắc mặt Tiêu Sấm tối sầm.Trong lòng rất chua xót, chất nữ của mình vậy mà lại giúp đỡ tiểu hỗn đản này nói chuyện, quá làm cho lòng người tắc nghẽn.Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, rất hài lòng với biểu hiện của Tiêu Y, không uổng phí tình yêu thương của mình đối với nàng."Không tệ, đây mới là tiểu sư muội của ta."Thấy sắc mặt Tiêu Sấm không tốt, Lữ Thiếu Khanh cũng khó chịu hỏi: "Ai bảo ta đi?"Ta trêu chọc ai vậy? Chẳng lẽ là chưởng môn sao?Chưởng môn đã không quen nhìn ta thoải mái rồi."Là Kế Ngôn sư điệt nói, bảo ngươi đi hỗ trợ."Lữ Thiếu Khanh nghe xong, không nói hai lời, lập tức chửi ầm lên: "Hỗn đản, hắn ta muốn làm gì? Đầu óc hắn ta quả nhiên có bệnh. Chuyện mà Nguyên Anh còn không giải quyết được, lại để cho một Kết Đan kỳ là ta đi, hắn ta có phải đang ghen tị ta đẹp trai hơn hắn ta không?"Tiêu Y lập tức thay đổi lập trường: "Nhị sư huynh, nếu Đại sư huynh đã bảo huynh đi, vậy huynh đi đi."Đại sư huynh đề nghị Nhị sư huynh đi, Nhị sư huynh khẳng định phải đi.Đại sư huynh hiểu Nhị sư huynh nhất, nếu đã phát ra tiếng gọi yêu thương, vậy thì đi đi.Tuyên Vân Tâm bên cạnh hết chỗ nói. Nha đầu ngươi có phải thuộc về nhánh cỏ mọc đầu tường hay không vậy? Đông nằm một lát, Tây nằm một lát?Lữ Thiếu Khanh hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Y: "Muội nói cái gì? Ta cho muội cơ hội để tổ chức lại ngôn ngữ một lần nữa đấy."Tiêu Sấm thấy thế, nói một câu: "Thiều sư đệ bị thương nhẹ!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận