Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 356 - Thanh kiếm này hơi tệ



Chương 356: Thanh kiếm này hơi tệNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ô, thế mà ngươi cũng đi theo à? Da mặt dày thật nhỉ.”Lữ Thiếu Khanh thoải mái ngồi chồm hỗm xuống một cái ghế, gõ gõ bàn, nói với Tuyên Vân Tâm mặt lạnh như tiền: “Ngươi ở Thiên Ngự Phong lâu thế rồi, giao tiền ăn tiền ở ra đây.”“Muốn linh thạch ta không có. Muốn mạng có một cái, ngươi lấy đi đi.”Tuyên Vân Tâm nghiêm mặt lạnh lùng đáp, không muốn nhìn Lữ Thiếu Khanh thêm lấy một cái.Nàng ta sợ mình nhịn không nổi sẽ ra tay.“Ngươi tưởng ta không dám sao?” Lữ Thiếu Khanh hung thần ác sát hét lớn: “Sư phụ không ở đây, ta chơi chết ngươi chỉ mất vài phút.”“Tới đi.”Tuyên Vân Tâm không hề sợ.Về điều này, nàng ta không hề sợ hãi, càng không hề lo lắng.Lữ Thiếu Khanh muốn giết nàng ta thì đã giết từ lâu rồi, sẽ không chờ đến bây giờ.Tiêu Y ở bên cạnh vội vàng lựa lời dỗ dành: “Nhị sư huynh, không nên tức giận, ta sẽ gọi Vân Tâm tỷ tỷ đi.”Ở chung mấy ngày, tình cảm giữa Tiêu Y và Tuyên Vân Tâm đã tiến thêm một bước.Quan hệ của hai người trở nên rất khá.Đương nhiên, phần lớn là vì Tiêu Y đối đãi với Tuyên Vân Tâm như nhị sư tẩu rồi.Bình thường Lữ Thiếu Khanh cứ luôn hô đánh hô giết với Tuyên Vân Tâm,Bình thường nương của nàng cũng đối xử với lão phụ thân như thế.Phụ thân nàng cũng đối với nương như thế, đánh là đau, mắng là yêu.Phu thê có cãi cọ ầm ĩ một chút, đánh nhau một chút cũng rất bình thường.Lữ Thiếu Khanh đã không còn ý định chơi chết Tuyên Vân Tâm rồi.Thứ nhất, sư phụ không cho phép. Thứ hai, chơi chết rồi cũng chẳng để làm gì.Mâu thuẫn với Điểm Tinh Phái đã rõ rành rành ra đấy, có chơi chết nhiều người hơn nữa cũng sẽ không che giấu được.Hắn nói vậy bất quá cũng chỉ muốn chọc tức Tuyên Vân Tâm một chút theo thói quen thôi.Không chơi chết ngươi, chọc tức ngươi một chút cũng được chứ.Lữ Thiều Khanh tranh thủ dạy dỗ sư muội của mình: “Cẩn thận có vài người tranh thủ lừa ăn lừa uống đấy, đừng có để bị lừa.”“Tốt nhất là để nàng ta giao ra linh thạch làm phí cơm nước.”Tuyên Vân Tâm vẫn câu nói đó: “Linh thạch không có, mệnh có một cái, ngươi lấy đi đi.”Thấy Lữ Thiếu Khanh lại nổi giận, Tiêu Y vội can: “Nhị sư huynh, đừng nóng giận, Vân Tâm tỷ tỷ không có linh thạch, bảo tỷ ấy lấy thịt trả đi.”Lời này vừa dứt, Tuyên Vân Tâm liền nhìn chằm chằm Tiêu Y.Cho dù trước đó nàng ta có thể cố ý khoe khoang phong tao trước mặt bất kỳ ai, bị người ta gọi là yêu nữ, nói nàng ta phóng đãng.Nhưng lúc này, không ngờ nàng ta lại đỏ mặt.Thấy Tuyên Vân Tâm đỏ mặt, Tiêu Y cười hì hì nói: “Vân Tâm tỷ tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?”“Cái gì thế nào?”Bỗng nhiên Tiêu Y cảm thấy có sát khí.Nàng quay đầu nhìn lại, ngón tay của Nhị sư huynh đã giết tới.“Rốt cuộc cái óc heo của muội đang nghĩ cái gì dấy?”“Cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện xấu xa này, có tin ta phế bỏ muội không?”“Ngày nào cũng nghĩ đến những thứ này, não của muội màu vàng hả?”“Để ta bổ ra xem thử xem.”Tiểu Hồng đập đập một cánh vừa bay vừa nhảy tránh xa Tiêu Y một tí.Thật đúng vậy, không biết Đại Ma Vương này không chọc được sao?Bị xử lý bao nhiêu lần thế rồi mà đến giờ vẫn không nhớ.Cho tới khi thức ăn được dọn lên, Lữ Thiếu Khanh mới bỏ qua cho Tiêu Y.Tiêu Y chải chải lại mái tóc rối, vội vàng chạy sang một bên tránh xa Lữ Thiếu Khanh.Tiêu Hồng chỉ vào Tiêu Y kêu lên hai tiếng tỏ ý chê cười hành vi tự đi tìm chết của nàng.Tiêu Y bèn lột một viên linh đậu nhét vào miệng Tiểu Hồng. Nhớ lại biểu hiện hôm nay của nó, nàng bèn hỏi thắc mắc nãy giờ: “Nhị sư huynh, Tiểu Hồng cũng biết kiếm ý sao?”Có thể nói, biểu hiện hôm nay của Tiểu Hồng đã dọa cho Tiêu Y nhảy dựng.Một con chim cũng biết kiếm ý.Điều này chấn kinh không biết bao nhiêu người.Lữ Thiếu Khanh chậm rãi trả lời: “Chút ngạc nhiên nhỏ thôi.”Tiểu Hồng đi theo bên cạnh hắn, bình thường hắn vẫn tu luyện trong phòng, đi ra ngoài thì không.Có đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn lại đi huấn luyện Tiểu Hồng một chút.Mất gần mười năm mới có được con chim ngốc ăn hàng hôm nay.Tiêu Y nhịn không được mà khen Tiểu Hồng: “Tiểu Hồng thật lợi hại.”Tiểu Hồng cao ngạo ngẩng cái đầu nho nhỏ lên.Lữ Thiếu Khanh thấy thế liền mắng: “Con chim ngốc, có gì đáng tự hào?”“Bị người ta đánh thành ra thế này, lông trụi mất một nửa, thành con chim trọc.”Nghĩ lại lông vũ của mình rụng mất không ít, Tiểu Hồng lại rũ đầu xuống, đau lòng không thôi.Đây đều là lông mới thay của nó, hôm nay bị đánh rụng nhiều như thế.Tiêu Y thấy vậy yêu thương vô cùng, vội vàng lột linh đậu an ủi nó.Có ăn, Tiểu Hồng lập tức quên chuyện thương tâm, đắc ý bắt đầu ăn.Nói tới kiếm ý, Tiêu Y lại nghĩ tới thanh kiếm Lữ Thiếu Khanh đang dùng kia.Thanh kiếm kia uy phong lẫm liệt, bá khí vô cùng, hơn nữa còn toát lên vẻ thần bí, quả thực khiến cho Tiêu Y tò mò.“Nhị sư huynh, thanh kiếm huynh vừa dùng là ở đâu ra vậy?”Tiêu Y lại nói thầm, không phải Nhị sư huynh lại đi cướp của ai chứ?“Bội kiếm bản mệnh, chưa từng nhìn thấy sao?”Tiêu Y lắc đầu, hơi nhăn nhăn mũi tỏ vẻ không tin: “Gạt người. Bội kiếm bản mệnh không phải như thế.”“Đâu phải muội chưa từng nhìn thấy bội kiếm bản mệnh của huynh.”Mặc dù có hơi có lỗi, nhưng Tiêu Y cảm thấy thanh kiếm Lữ Thiếu Khanh dùng hôm nay tốt hơn bội kiếm bản mệnh của Lữ Thiếu Khanh rất nhiều.Lữ Thiếu Khanh không hề giấu diếm: “Khi đột phá ta thuận tay cải tạo một chút, thăng cấp xong biến thành ra thế này.”Lúc ấy, để không lãng phí và hấp dẫn cỗ ý thức tà ác kia ra ngoài.Lữ Thiếu Khanh đã thuận tiện rèn đúc thăng cấp bội kiếm bản mệnh của mình.Rèn đúc xong, tấn thăng tứ phẩm, cũng đã thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận