Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2252: Chương 2252

Chương 2252: Chương 2252Chương 2252: Chương 2252
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Gia Cát Huân không nhịn được mà thầm thở dài trong lòng, tiểu nha đầu này bị đầu độc sâu quá rồi.
Thật sự coi sư huynh của mình là vô địch thiên hạ à? Nghĩ tới đây, trong lòng Gia Cát Huân lại âm thầm khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh, gia hỏa hỗn đản, chuyên môn lừa gạt tiểu cô nương.
Hai người vừa nói chuyện vừa đánh nhau với quái vật.
Vì có Vô Khâu kiếm trong tay Tiêu Y, hai người đối phó với đám quái vật cũng không có áp lực gì mấy.
Thần binh trong tay, giết quái vật như chém dưa thái rau. Gia Cát Huân chỉ thấy ghen tị, nếu trong tay nàng ta cũng có vũ khí thế này, nàng ta có thể giết cho đám quái vật bảy vào bảy ra.
Đột nhiên nàng ta hơi nhớ khi cầm Mặc Quân kiếm.
Mặc Quân kiếm cho nàng ta cảm giác cả đời này không sao quên được.
Tiêu Y và Gia Cát Huân ở đây giết đến bừng bừng khí thế, bọn quái vật không ngừng kêu rên, đột nhiên có tiếng gầm giận dữ từ trong khe vọng ra.
Lại có quái vật khổng lồ xuất hiện.
Còn lớn hơn cả con quái vật Gia Cát Huân vừa đối mặt. Nó cao tới hơn mười mét, toàn thân khoác lân giáp, tràn đầy sức mạnh mãnh liệt. Tiêu Y thấy thế, cười lạnh hỏi: “Còn dám ra đây dâng mạng >2,
“Xem ta...”
Nàng còn chưa dứt lời, lại có mấy tiếng rống nữa vọng ra, ba con quái vật khổng lồ như thế lại xuất hiện.
Bồn con quái vật khổng lồ lập tức khiến cho áp lực nơi này tăng vọt.
Tiêu Y ngạc nhiên, mắng lên: “Không biết võ đức!”
“Có dám đơn đấu không?”
Gia Cát Huân im lặng. Thật sự có phong phạm của tên hỗn đản kia.
Gia Cát Huân nói: “Chúng ta lui đi.”
Bốn con quái vật, hai người bọn họ không dễ đối phó, đặc biệt là nàng ta không có vũ khí trong tay. Gia Cát Huân hy vọng có thể lùi về phạm vi có Kế Ngôn che chở, để kiếm ý của Kế Ngôn giết chết bọn chúng.
Gia Cát Huân hy vọng tạm lánh được phong mang của nó, nhưng Tiêu Y không đồng ý.
“Không được, cái này không thể lui!”
“Vừa mới xuất hiện con quái vật thế này mà suýt nữa đã quấy rầy Đại sư huynh.”
“Cho nên, không thể thả chúng qual” Tiêu Y kiên định, ánh mắt kiên quyết, vì sư huynh, dù có chết ở đây nàng cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ. Gia Cát Huân câm nín.
Nghĩ lại Lữ Thiếu Khanh luôn miệng than phiần phức, nói sợ chết, nhưng biết Tiêu Y và Kế Ngôn ở đây hắn vẫn tới đầy.
Mấy gia hỏa này dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại thành thật muốn chất.
Graol
Đầu tiên một con quái vật xông lên, Tiêu Y tức giận quát lên một tiếng, vung Vô Khâu kiếm chủ động nghênh đón. Nàng như một con bướm nhỏ tung bay giữa đám quái vật vây quanh.
Chỉ mấy hơi thở, con quái vật to lớn này đã kêu lên thảm thiết mà ngã xuống.
Nhưng ba con quái vật còn lại tiếp tục cùng xông lên, như ba quà núi lớn biết đi, khiến cho đất rung núi chuyển. Cảm giác áp bách mãnh liệt khiến cho Tiêu Y và Gia Cát Huân thở thôi cũng khó khăn. Tiêu Y nói với Gia Cát Huân: “Gia Cát tỷ tỷ, ngươi đến bên kia đi.”
Nha đầu này, còn tốt hơn tên hỗn đản kia nhiều.
Biết quan tâm người khác đấy.
Trong nội tâm nàng ta ấm lên, cười nói: “Không cần, ta và ngươi cùng đối mặt.” “Không phải như vậy.” Tiêu Y lắc đầu: “Ta nói là, ngươi đã bị thương, không có vũ khí, đánh nhau ta còn phải chiếu cố ngươi.”
Nụ cười trên mặt Gia Cát Huân biến mất. Nàng ta thấy được cái bóng của Lữ Thiếu Khanh trên người Tiêu Y.
Hỗn đản.
Không phải là chê bôi mình sao?
Ghê tởm. Nàng ta không nhịn được mà tức giận quát lên một tiếng: “Không cần ngươi quan tâm!”
“Ai ai, Gia Cát tỷ, không nên vọng động, cái này là vì tốt cho ngươi.” Tiêu Y có lòng tốt nhắc nhở.
Gia Cát Huân suýt nữa thì nổ tung, nàng ta rút lại đánh giá lúc trước về Tiêu Y.
Cái gì mà tốt hơn chứ.
Đầu là cá mè một lứa. Nói chuyện đầu đáng giận như nhau, hệt như một cái dấu đúc ra.
“Không cần ngươi quan tâm!“ Gia Cát Huân lại càng khó chịu hơn, sao bây giờ ai gặp mình cũng đều giống hệt như nhau vậy?
Ngay cả khí linh cũng không khác gì, có thể làm người ta tức chết.
Âm ầm!
Ba con quái vật chém giết tới, Tiêu Y cũng khong có cách nào khác, chỉ có thể xông lên nghênh đón.
Nàng thử tự mình ngăn ba con quái vật lại.
Nhưng đối mặt với chúng, áp lực mà Tiêu Y phải đối mặt quá lớn, không bao lâu sau Tiêu Y đã bị đập bay, ba con quái vật đồng thời lao thẳng về phía Gia Cát Huân.
Gia Cát Huân quá sợ hãi!
Lúc này có muốn chạy trốn cũng không có cách nào. Xong đời!
Trong đầu nàng ta lại hiện ra hai chữ này.
Ngay khi ba con quái vật sắp tấn công đến nơi, một vòng ánh sáng từ phía xa rọi tới. Phụt!
Một con quái vật bị hào quang xé làm năm làm bảy, thân thể cao lớn nện xuống bình bịch.
Một thanh trường kiếm hoành không xuất thế.
“Mặc Quân kiếm!”
Tiêu Y mừng rỡ từ phía xa vọt tới: “Nhị sư huynh!”
Nhưng nơi này không có bóng của Lữ Thiếu Khanh, Mặc Quân kiếm bồng bầnh giữa không trung một hồi, cuối cùng rơi vào tay Gia Cát Huân.
Mặc Quân kiếm khẽ nhảy lên, giọng nói của Mặc Quân vang lên: “Cô nàng kia, đưa ta đi ăn cái gì đi”
Ăn cái gì?
Gia Cát Huân nhớ lại những gì đã trải qua ở hư không mà xạm mặt lại.
“Mặc Quân, Nhị sư huynh đâu?”
Tiêu Y xông lên ngăn hai con quái vật lại, vừa chiến đấu vừa hỏi thăm.
Mặc Quân kiếm vừa đến không chỉ có Tiêu Y, kể cả Vô Khâu kiếm cũng sáng lên vui sướng.
“Lão đại ở bên ngoài, không vào được, chỉ có thể để cho ta vào trước.”
KHông vào được?
Có ý gì?
Khi Gia Cát Huân đang nghỉ ngờ thì bị Mặc Quân thúc giục: “Chớ ngẩn ra đó, lão đại nói để ngươi ở đây hỗ trợ, tới chém chất đám quái vật này đi, đưa ta đi ăn thanh kiếm kia đi.” Nơi xa, Đế Kiếm cao vút trong mây trong mặt Mặc Quân tựa như món ăn ngon nhất trên đời mà tứa nước bọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận